Giang Ninh nhìn thoáng qua Lance, lại quan sát năm, sáu vệ sĩ sau lưng anh ta.
“Hẳn là anh nên hỏi vì sao bọn họ không phát hiện ra.” Giang Ninh thản nhiên nói.
Vẻ mặt của mấy bảo vệ hơi đỏ lên, nhất thời không biết nên nói gì cả.
Vì sự tùy tiện của mấy người bọn họ mà họ mất đi một anh em, còn suýt nữa đã khiến cho Lance cũng chết ở đó.
Giang Ninh trực tiếp chấn vấn làm nhục bọn họ trước mặt Lance, khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổi “Bây giờ tôi đang hỏi anh đấy!”
Giọng của Lance trầm xuống, tản ra một loại uy nghiêm, hệt như Giang Ninh chính là thủ hạ của anh ta vậy.
Giang Ninh không hề để ý chút nào, thậm chí cũng lười nhiều lời thêm một câu, định đóng thắng cửa phòng thì Lance vội vã đưa tay ra ngăn lại.
“Anh rất không có lịch sựt”
“Tôi là kháchI”
“Anh là khách cái rắm!” Giang Ninh cười lạnh một tiếng. Một tiếng “rầm”
vang lên, anh trực tiếp đóng cửa rồi, căn bản là không khách sáo.
Ngoài cửa, mặt Lance đỏ hết lên.
Trước nay chưa từng có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy.
“Ngài Lance…” Mấy vệ sĩ lại vô cùng phần nộ: “Người này quá là càn rỡ, để tôi phá cửa ral”
Nói xong thì gã như chuẩn bị xông lên, nhưng đã bị Lance ngăn lại.
“Dừng tay!”
Lance lắc đầu: ‘Đừng làm bậy!”
Giang Ninh có thể phát hiện ra loại độc mà bọn họ không phát hiện ra được, đã nói rõ lên rằng là anh ta không phải người bình thường. Tình cảnh hiện tại trên du thuyền là gì, không ai có thể nói rõ, nhưng có người muốn giết anh †a, là chắc chắn.
“Mấy cậu lui ra đi.’ Lance nói với mấy vệ sĩ.
“Nhưng mà…”
“Không sao, nơi này của anh ta rất an toàn.”
Lance đưa tay ra gõ cửa một lần nữa.
Cộc cộc cộc.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa lại mở ra.
“Các anh đang ăn gì vậy?”
Lance mở miệng một cái, không hề hỏi lại chuyện ban nãy nữa, cái mũi giật giật, ánh mắt lại đã tiến vào trong phòng: “Thơm lắm, ban nãy tôi vẫn chưa ăn cơm.”
Nói xong, không đợi Giang Ninh mở miệng, anh ta đã vội vã chui vào.
Giang Ninh giận dữ nhìn anh ta một cái, thấy hai mắt anh ta nhìn đăm đăm vào món mì dưa chua Lão Đàn ở trên bàn, bèn nở một nụ cười.