“Tôi sẽ không nói nhảm nhiều lời nữa, trực tiếp đi vào chủ đề chính của buổi tối hôm nay, đồ vật mà ông Takayama đấu giá lần này là một tờ quyền phổ, xin mời mọi người xeml”
Theo hướng tay của anh ta duôi ra là một cái giàn gỗ, chậm rãi từ dưới mặt đất nâng lên, xum quanh tờ quyển sách được thủy tinh cường lực bao bọc, ở bên trong hòm thủy tỉnh kia là một tờ quyền phổ màu vàng, lắng lặng nằm ở giữa hai tâng pha lê.
Dưới Camera đặc tả, có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng chất liệu quyển sách này không hề tâm thường, đường vân phía trên ẩn hiện tảo ra một loại khí tức đặc biệt.
“Nguồn gốc của tờ quyền phổ này rất bí ẩn, là mấy năm trước ông Takayama trong lúc vô tình có được, ở đây đều là người có ánh mắt độc đáo, ý nghĩa của tờ quyền phổ này đối với môi người mà nói, là không giống nhau.”
Dường như người chủ trì buổi đấu giá cũng không có cái gì có thể giới thiệu về quyền phổ này, dù sao ngay cả Takayama cũng không biết, rốt cuộc quyền phổ này là thứ gì thì làm sao anh †a biết được.
“Cho nên lần đấu giá này rất là đặc biệt, giá quy định mà ông Takayama đưa cho tôi là một trăm đô la mỹ.
Anh duõi một ngón tay ra khuôn mặt lộ ra ý cười: ‘Mọi người không có nghe nhầm đâu, giá khởi điểm chính là một trăm đô la mỹi”
Người chủ trì vừa dứt lời, toàn trường đều xôn xao.
Giá khởi điểm một trăm đô la mỹ?
Bọn họ còn đang nghĩ là mình nghe nhầm chứ.
Đồ vật mà Takayama cất giữ, có cái nào mà không phải lấy trăm vạn đô la mỹ làm đơn vị chứ, làm sao có thể chỉ có một trăm đô la, đây là đang nói đùa phải không?
Biểu cảm trên mặt của không ít người, đều mang loại nghi vấn này.
“Tôi nhắc lại lần nữa, giá khởi điểm là một trăm đô la mỹ.”
Người chủ trì buổi đấu giá cười nói: “Quyền phổ này sẽ thuộc về người có duyên, không phải giá cả có thể cân đo đong đếm được, cho nên ông Takayama đưa ra giá quy định là một trăm đô la mỹ.”
Anh đưa tay ra chỉ vào quyền phổ trong hòm thủy tinh: “Vậy thì bây giờ mọi người có thể đấu giái”
“Năm ngàn vạn.”
Không đợi đám người kịp phản ứng, suy đoán Takayama đang chơi trò gì mà đưa ra loại giá khởi điểm này, không biết lát nữa bọn họ nên hét cái giá nào.
Nên hét lên thêm một trăm đô la mỹ, hay nên làm gì đây.
Một âm thanh vang vọng trong phòng khách!
Năm ngàn vạn!
Có một người ngồi ở một góc hẻo lánh, vừa mới chuẩn bị giơ lên bảng hiệu, hét lên một ngàn đô la mỹ, nghe được cái giá năm ngàn lập tức xấu hổ, bảng trong tay giơ lên được một nửa, giơ tiếp lên cũng không được mà bỏ xuống cũng không xong.
Năm ngàn vạn đô la mỹ?
Từ một trăm đô la mỹ trực tiếp thét lên năm ngàn vạn đô la mỹ?
Anh con mẹ nó có bị bệnh không vậy!
Tâm mắt mọi người lập tức chuyển hướng về phía hàng ghế trước nhất, Giang Ninh ngồi ở kia không nhúc nhích tí nào chỉ nhẹ nhàng giơ bảng hiệu lên.