Nhất là vị quản lý cấp cao trước đây, chẳng qua chỉ có chế nhạo Lâm Vũ Chân một câu mà bị đuổi thẳng ra khỏi công ty.
“Được rồi” Lâm Cường nhíu mày, giơ tay ra dấu yên lặng: “Lâm Vũ Chân này ấy, đừng nói các người, ngay cả tôi cũng không đắc tội được” “Ai bảo giờ cô ta phụ trách hạng mục quan trọng của công ty” Lâm Cường hừ một tiếng, quét mắt nhìn một vòng: “Vậ nên, tôi báo cáo tình huống với ông cụ, ông cụ giận lắm, lập tức quyết định, hôm nay chính là để tuyên bố quyết định đó.” Mấy người quản lý cấp cao vừa nghe vậy lập tức phấn chấn hản lên.
Bọn họ đã nghe nói, Lâm Tiêu rất bất mãn với một nhà Lâm Vũ Chân, để cho Lâm Vũ Chân ở lại Lâm thị đã là có lòng tốt, cho cả nhà họ một cơ hội rồi.
Nhưng Lâm Vũ Chân hết lần này đến lần khác khiến cho ông cụ thất vọng, xem ra cô ta cũng chẳng ra gì.
“Sếp Lâm, Lâm Vũ Chân đến rồi” Thư ký đẩy cửa vào, hỏi: “Để cô ấy vào không ạ?” “Cho cô ta vào” Lâm Cường nói to.
Cửa mở, Lâm Vũ Chân bước vào, Giang Ninh đi theo đẳng sau.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn nhìn vào Lâm Vũ Chân.
“Người không có phận sự, không được vào phòng hội nghị” Lâm Cường nhíu mày.
Ông thật sự rất ghét tên tâm thần Giang Ninh này.
Chưa nói đến chuyện hản tát Lâm Phong một cái, mà là hắn khiến cho hai ba con ông phái cúi đầu đến cầu xin gia đình Lâm Văn, món nợ này ông còn chưa tính với Giang Ninh đâu! “Vậy sao, vậy Vũ Chân, chúng ta đi” Giang Ninh cười, kéo tay Lâm Vũ Chân quay người định đi.
Nếu người không có liên quan không được vào, vậy thì Lâm Vũ Chân cũng không có quan hệ gì với công ty này mà.
Lâm Cường vừa nghe, đè nén nỗi giận trong lòng, tên Giang Ninh này thật sự khiến cho người ta chán ghét.
Hôm nay ông muốn khai trừ Lâm Vũ Chân, còn muốn sỉ nhục cô ta trước mặt mọi người, sao có thể để Lâm Vũ Chân đi được? “Hừ, ngồi xuống đi!” Lâm Cường nói.
Giang Ninh kéo ghế ra bảo Lâm Vũ Chân ngồi xuống, nhìn quanh thì thấy không còn ghế trống nữa, hắn bèn kéo một vị quản lý cấp cao đứng dậy.
“Ông, đứng nghe” Dứt lời, liền đặt mông ngồi xuống.
Nhất thời tất cả mọi người đều tức giận nhìn Giang Ninh.
Kiêu căng quá thể! Một tên ở rể nho nhỏ lại dám ngông cuồng đến mức này, thật sự coi mình ra người của nhà họ Lâm rồi? “Mày!” Vị quản lý cấp cao tức giận không thôi, chỉ thẳng tay vào Giang Ninh, Giang Ninh tóm lấy ngón tay ông tay, nhẹ dùng sức, ngay lập tức sắc mặt người đó tái mét, đau đến muốn hét lên.
“Có ý kiến gì sao?” “Không, không có! Không cóI” Giang Ninh bỏ tay ra, nhìn Lâm Cường đang tái mặt nói: “Có chuyện gì thì nói nhanh lên, Vũ Chân nhà chúng tôi bận lắm” Lâm Cường hít sâu vào một hơi, ông thực sự kích động muốn bóp chết Giang Ninh ngay lập tức.
Nhưng vai chính hôm nay là Lâm Vũ Chân, ông sẽ không đến nỗi vì Giang Ninh mà phá huỷ kế hoạch của mình, Lâm Cường đè nén lại nỗi giận trong lòng, rồi quay sang nhìn Lâm Vũ Chân.
“Lâm Vũ Chân, hôm nay gọi cô đến đây là có một chuyện muốn tuyên bố với cô” Lâm Vũ Chân không nói gì, vừa vào cô đã cảm giác được bầu không khí của cuộc hội nghị không bình thường, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhằm vào cô.
“Mấy năm nay, biểu hiện của cô ở trong công ty không tệ, nỗ lực làm việc, chăm chỉ tiến lên, tôi với chủ tịch hội đồng quản trị đều nhìn rõ cả; Lâm Cường nghiêm túc: “Vậy nên, chúng tôi giao cho cô phụ trách hạng mục quan trọng nhất của công ty” Vừa nghe giống như là đang biểu dương, Giang Ninh khinh thường lắc lắc đầu.
“Nhưng mà, cô làm tôi và ông nội rất thất vọng” Bỗng nhiên giọng điệu Lâm Cường thay đổi, thậm chí còn giận đến đập bàn.
Cô mượn cái danh phụ trách toàn bộ hạng mục mà…còn tiết lộ cơ mật quan trọng của Lâm thị ra bên ngoài, đây là cô đang phạm tội lạm dụng chức vụ cô biết không?” Lâm Cường quát: “Hiện giờ, cô tiếp tay với Hoàng Ngọc Minh, định chiếm đoạt sản nghiệp của Lâm thị, trong mắt cô còn có nhà họ Lâm, còn có công ty, còn có hội đồng quản trị hay không!”