Hai mắt Giang Ninh đầy kỳ vọng nhìn Lâm Vũ Chân.
Lâm Vũ Chân hít sâu một hơi, chui vào trong chăn, lập †ức cảm thấy một luồng khí nóng ập đến, chăn ấm quá~ “Anh, anh không được động đậy đó”
Giang Ninh nhẹ gật đầu “Anh không chạm vào em”
Toàn thân cứng nRắc một hồi, Lâm Vũ Chân phát hiện Giang Ninh thật sự không động đậy, bất động như bức.
tượng, mặt cô vân đỏ ửng.
Tuy hai người là vợ chồng rồi, cô cũng dần tiếp nhận Giang Ninh, thậm chí còn ỷ lại vào Giang Ninh, nhưng đột nhiên phải phát triển đến bước đó, cô cảm thấy vẫn hơi nhanh quá.
Dù sao, hai người mới quen nhau có ba tháng.
“Anh còn lạnh không?”
Cô quay đầu thấy Giang Ninh run rẩy khe khẽ, không nhịn được mà hỏi.
“Hơi hơi”
Giang Ninh nhẹ nhàng nói.
Đàn ông khỏe hơn trâu như anh lại sợ lạnh, nếu bị mấy kẻ địch hồi xưa biết được sợ là sẽ kinh ngạc đến rơi cằm.
“Vậy… vậy anh dịch sang đây một tí đi”
Giọng của Lâm Vũ Chân càng nhẹ hơn, như tiếng muỗi vỗ cánh, xem ra phải đổi chăn trong nhà dày hơn mới được.
Giang Ninh xích sang, hai người lập tức tựa vào nhau.
Hơi thở nam tính ập đến, mặt Lâm Vũ Chân càng đỏ hơn.
Cô căng thẳng!
“Ngủ đi”
Giang Ninh lại không hề có động tác thân mật hơn, hai người tựa lưng vào nhau, dán chặt nhau, ngăn việc chăn bị lọt gió.
Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được nhịp tim của Lâm Vũ Chân cực kỳ nhanh!
“Cô nhóc này, sợ mình khống chế không được mà ăn em ấy à?”
Giang Ninh nói thầm, “Mình cũng muốn thật ấy chứ!”
Một Lâm Vũ Chân xấu hổ căng thẳng quyến rũ lắm!
Không biết ngủ thiếp đi như thế nào, sáng lúc Lâm Vũ Chân tỉnh dậy, Giang Ninh đã ngồi trên bàn ăn sáng rồi.
Cô nhìn Giang Ninh một cái, Giang Ninh không có gì khác thường, nghĩ đến bộ dạng thân mật của hai người tối qua, Lâm Vũ Chân bất giác đỏ mặt.
“Vũ Chân, sao mặt con đỏ thế, sốt à?”
Tô Mai quan tâm hỏi, đưa tay ra muốn sờ trán cô, cô liền né tránh.
“Không, không ạ”
Lâm Vũ Chân trốn đi, chui vào nhà vệ sinh.
“Mới sáng sớm đỏ mặt gì chứ” Tô Mai cảm thấy mắc cười, “Giang Ninh, con biết không?”
“Không biết ạ”
Giang Ninh nghiêm túc ăn sáng.
Bên này Giang Ninh đang mắc cười, chuyện gì cũng không xảy ra, yên bình ăn sáng, bên tỉnh thành lại giống như động đất vậy, cả thế giới ngầm hoàn toàn chấn động.
Còn có mấy người chưa kịp ra tay, nhưng sau khi nghe †in tức, bất giác hít một hơi lạnh, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.
“Toàn bộ gục rồi? Đám Chương Trình bị hạ hết rồi?”
“Gục rồi! Nghe nói còn chưa vào đến Đông Hải đã bị đánh gấy tay chân toàn bộ, ném ra ngoài!”
“Hơn nữa mỗi người còn phải bồi thường năm triệu, nói là ảnh hưởng đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường của những người ở Đông Hải”
Im lặng!
Trầm mặ!
Tiếp đó là hoảng sợ!
Hơn ba trăm người đều là người tinh nhuệ nhất của năm lão đại, còn chưa bước vào Đông Hải đã bị đánh phế rồi?
Với lại đối phương chỉ có ba mươi người?
Thế này rốt cuộc là sao?
Ông Phó không phải nói rồi sao, Đông Hải không có bóng dáng của phương Bắc, vậy sao lại có thể nhiều cao thủ như vậy? Là ông Phó bày mưu muốn bẫy họ sao?
Hoàn toàn không cần thiết, có một sát thần Tàn Kiếm cũng đủ khiến họ cúi đầu thần phục rồi, thế này rốt cuộc là sao!
Đông Hải bây giờ như bị một lớp sương mù bao trùm, không ai nhìn rõ, vừa sôi sục muốn đi vào thì lại không dám, chết cũng không dám nữa.
Không chỉ là họ, đến ông Phó cũng không nhìn thấu nổi.