Bọn họ không muốn tiêu tiền thì bản thân anh ta kiếm tiền ở đâu được chứ?
Cái cửa bán của người phục vụ này là do anh ta tạo ra mài!
“Xe hỏng rồi” Tô Vân chán nản đi tới trước mặt của Giang Ninh, vẻ mặt có chút không tốt, “Sao chúng ta lại đen đủi như vậy chứ?”
Cô ta quay đầu liếc nhìn du khách đứng ngồi khắp nơi, không ít người đã hướng mắt về phía cửa sổ.
Không còn cách nào khác, thật sự rất đói.
Đặc biệt là bị dụ dỗ bởi mùi thơm, sự thèm thuồng lại trào dâng lên.
“Bọn họ chính là muốn chúng ta phải ăn mì với giá cao” Giang Ninh có thể nhìn ra được.
Tên hướng dẫn viên Vương Tuyên kia hai mắt sáng ngời, rõ ràng là ánh mắt sung sướng khi nhìn thấy tiền.
Một bát là hai trăm sáu, nếu như đặt ở ngoài thì có thể mua được cả trăm bát, đây chẳng phải là giá cao ngất ngưởng hay sao?
“Có người đi mua rồi” Lâm Vũ Chân cũng khó chịu không kém.
Vừa đi du lịch đã gặp phải chuyện như vậy khiến tâm trạng của cô không tốt.
Đặc biệt tên hướng dẫn viên du lịch này lại thuộc công ty du lịch Mộng Thiên Nhai, mà công ty này lại sắp sát nhập vào tập đoàn Lâm Thị.
Tên công ty trước cũng là hai chữ Lâm Thị.
Cô cảm thấy chuyện này thật quá mất mặt!
“Bọn họ làm như vậy thật quá đáng, họ không xem xét đến cảm xúc của khách du lịch hay sao?”
Tô Vân tức giận nói: “Làm như vậy thì còn ai muốn đến lần hai nữa chứ?”
Không chỉ thất vọng với công ty du lịch này mà còn thất vọng với Nam Đảo.
Một thành phố du lịch tốt nếu chỉ dựa vào cảnh đẹp để thu hút khách du lịch mà không giữ chân được khách thì sớm muộn gì cũng đánh mất lợi thế của mình.
“Bọn họ căn bản là không muốn khách du lịch quay lại đây, đánh mất từng người một” Giang Ninh nói: “E rằng đây không phải chỉ là một chuyện khác thường.”
Anh quay đầu lại nhìn, có một vài người đi qua cửa sổ và đang mặc cả với người phục vụ.
Suy cho cùng thì một bát chín trăm nghìn thật sự là quá đắt rồi!
Nhưng người phục vụ vẫn thản nhiên nói một câu, ăn thì ăn!
Thái độ kiêu ngạo vô cùng!
“Anh rể, làm sao đây, chúng ta cũng ăn sao?”
Tô Vân thực sự rất đói, cô ta đưa tay lên xoa bụng và nói: “Chị em nhất định cũng đã đói rồi”
“Ăn, đương nhiên là ăn rồi” Giang Ninh liếc nhìn Vương Tuyền vẫn đang ngồi ở đó: “Tuy nhiên, chúng ta sẽ vào khách sạn ăn. Đồ ăn trong khách sạn ngon hơn món này rất nhiều” Ai mà không muốn đến khách sạn ăn cơ chứ?
Dù có bỏ tiền ra thì ít nhất cũng phải có một bữa ăn ngon, bát mì này có giá tận hai trăm sáu, cho dù hương vị có ngon thì bây giờ ăn cũng không thể cảm nhận được mùi vị.
Một vài khách du lịch đứng cách Giang Ninh không xa lắc đầu ngán ngẩm, không ngờ họ lại gặp phải chuyện thiếu may mắn như vậy.