Thời tiết tối nay dường như hơi lạ.
đèn đường ngoài đại viện của Đàm thị lúc sáng lúc tối, lóe ra như rất nhanh sẽ tắt đi vậy.
Mà bầu trời trên cao lại cực kỳ tối tăm!
Không nhìn thấy có bất kỳ ngôi sao nào, cũng không có ánh trăng, u ám làm trong lòng người ta cảm thấy áp: lực.
Từ đường Đàm thị.
Đàm Hưng ngồi ở đó, gió đêm qua làm chòm râu dài tung bay, đôi mắt kia càng thêm sâu thẳm, đầy kiêng ky, vẻ mặt nghiêm túc, làm cho người chịu trách nhiệm của tám chi mạch lớn đều nín thở tập trung tinh thần, không dám lại có chút sơ suất nào.
Nhiều năm như vậy, bọn họ đã bao giờ từng thấy vẻ mặt này của Đàm Hưng?
*Đàm tổ, đã sắp xếp xong rồi”
“Mong Đàm tổ yên tâm, lấy thực lực của Đàm thị chúng ta, bất kỳ ai cũng đừng mong tới Đàm thị chúng ta dương oail”
“Chúng tôi chác chán sẽ bảo vệ được Đàm thị, không để cho người khác tới đây làm xăng làm bậy!”
Mấy người chịu trách nhiệm các chỉ mạch lớn đều võ ngực kêu lên.
Bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng trước sau vẫn cảm thấy, Đàm Hưng làm vậy là chuyện bé xé ra 1o.
Trong hoàn cảnh bây giờ thì làm sao có thể có chuyện gì lớn được.
Sợ rằng Đàm Hưng chỉ muốn xem thử trong tám chi mạch lớn rốt cuộc có ai không nghe theo mệnh lệnh của ông ta.
Nhưng Đàm Hưng lại nhắm mắt bịt tai, không hề để ý tới bọn họ.
Mắt ông ta chỉ nhìn về phía cửa lớn!
Đột nhiên, con ngươi của Đàm Hưng chợt co lại, ngón tay siết chặt, khớp xương kêu lên răng rác.
Ông ta vừa dứt lời.
Cửa lớn rầm một tiếng, lập tức vỡ thành nhiều mảnh!
“Phụt… “
Chợt có hai người của Đàm thị bay tới, khi còn ở giữa không trung đã mở miệng phun ra máu, lập tức bị mất mạng!
Thi thể đập mạnh xuống đất, làm mọi người có mặt ở đây chấn động!
Người chịu trách nhiệm tám chỉ mạch đều biến sắc.
“Ai”
Một người trong đó chợt quát một tiếng.
Trả lời gã là một thi thể khác bị đá bay vào đại viện, bị chém đứt ngang lưng!