Những nhân viên bảo vệ hôm nay đã được mở rộng tâm mắt, thấy rất nhiều nhân vật lớn tới khi quặng mỏ này đều phải khách khí xếp hàng, còn đưa thuốc cho mình, mở miệng một tiếng đại ca hai tiếng đại ca, thế mà thằng nhóc trước mặt này lại dám uy hiếp mình?
“Đi vào cái rắm!” Nhân viên bảo vệ không chút khách khí: đi!” Bên trong đã dặn dò, phương bắc tiến vào trước, Thịnh Hải đợi trước cổng, Duyên Hải đứng bên cạnh, với cái biển số xe của cái xe này, không đuổi đi ngay đã là nể mặt lắm rồi ứng ở cổng chờ Còn dám uy hiếp ông ta?
Thật sự không coi trọng nhân viên bảo vệ à Con mẹ nó mày không xem đây là nhân viên bảo vệ nhà ai à?
Nghe nhân viên bảo vệ nói như thế, Trình Phàm lập tức quay đầu: “Ông nói cái gì?”
“Tôi nói, bảo anh đứng chờ ở ngoài cửa!” Bác bảo vệ e rằng cả đời này chưa từng cứng rắn như ngày hôm nay, trực tiếp đáp lại: “Không muốn vào thì đi, không ai rảnh mà đi nuông chiều các người!” Mà cậu Ninh đã nói, đã làm việc ở Lâm Thị thì không việc gì phải chịu oan ức, cứ làm tốt bổn phận của mình, chỉ cần không làm việc gì sai thì Lâm Thị sẽ bảo vệ bạn đến cùng.
“Ông nói lại lần nữa!” Trình Phàm tức giận.
Chỉ là một tên bảo vệ thôi mà dám nói chuyện với anh ta như thế?
“Huhl”
“Huhl”
“Huhl” Không đợi Trình Phàm đi qua, mười người bảo vệ đã chạy tới, nhìn thấy có người tới gây sự thì bọn họ càng không khách khí, trực tiếp lấy nĩa và súng điện ở phòng bảo vệ, khiến cho Trình Phàm bị dọa sợ hãi lùi về phía sau vài bước.
Anh ta không ngờ mấy tên bảo vệ này lại to gan như vậy.
Anh ta càng không ngờ bọn họ ngay cả cửa cũng không bước vào được.
“Không nhìn xem đây là chỗ nào à!” Bác bảo vệ chống hông, không chút khách khí chỉ vào tấm biển khu vực khai thác mỏ số tám, còn có hai chữ Lâm Thị to đùng: “Đây là khu quặng mỏ của Lâm Thị, là khu khai thác của cậu Ninh, đây là chỗ cho các người giương oai à?” Từ trước đến giờ Trình Phàm chưa từng bị một tên bảo vệ chỉ thẳng mặt mắng cho bao giờ, vẻ mặt lập tức đỏ tới tận mang tai.
Anh ta hận không thể tiến lên tát cho tên bảo vệ kia một cái, nhưng nhìn thấy mười tên bảo vệ đứng ở kia, anh ta dám chắc chắc, nếu anh ta mà tiến lên thì người ngã xuống chắc chắn chính là anh ta.
Cái tên Giang Ninh này chắc chắn là điên rồi!
Cái Lâm Thị này cũng điên rồi!
“Tổng giám đốc Mạc” Trình Phàm đi tới trước cửa xe, Mạc Bắc hạ của sổ xe xuống: “Những cái tên khốn nạn này không cho chúng ta vào, quá là ngông cuồng!”
“Cái Lâm Thị này sắp chết đến nơi rồi mà giả vờ giả vịt, xem ra không muốn tiếp nhận tình cảm của Tổng giám đốc Mặc” Trong lời nói của anh ta vẫn mang theo sự châm ngòi như “Ha ha, anh so đo với mấy kẻ không hiểu chuyện này làm cái gì?” Mạc Bắc nhìn mấy tên bảo vệ này một cái, vẻ mặt tràn đầy kinh thường, loại người ở dưới tầng chót này chưa từng lọt vào mắt anh ta: “Bọn họ thì hiểu cái gì?” Anh ta mở cửa xe, đi xuống.
“Nếu đã không cho bọn tôi lái xe vào, vậy thì chúng tôi đi bộ vào, ông yên tâm, đợi lát nữa, chúng tôi sẽ bảo ông mang xe vào trong.” Mạc Bắc thản nhiên nói.
Vẻ mặt anh ta tràn đầy sự chắc chắn, đi đến trước cổng, dựa vào yêu cầu của người bảo vệ mà đăng ký, nhìn thấy mấy người bảo vệ, giống như đã nhớ ra, đợi lát nữa Giang ninh đến cầu xin mình, thì bảo bọn họ quỳ xuống nhận lỗi!
Mạc Bắc mang Trình Phàm đi vào, nhìn thấy bên trong khu khai thác, vẫn khí thế ngất trời như cũ, liền lắc đầu.
“Người tay ngang, thực sự là tay ngang.” Mạc Bắc lắc đầu liên tục: “Đã chặt đứt nguồn tiêu thụ rồi, còn dám khai thác tiếp, kho hàng của bọn họ, đã đây chưa?”
“Đầy rồi! Tôi đã sớm đều tra rồi, kho hàng của bọn họ, chỉ đủ để tích trữ một vòng, rất khó để xoay vòng.
Trình Phàm lập tức nói.