Nhưng đã bị nhà họ Giang cướp đi!
Làm sao Thường Tại Nguyên có thể không giận được đây?
Đã trăm năm nay, sự nghiệp ba đời nhà họ Thường, đến lượt ông ta vẫn không thể lấy lại thứ vốn thuộc về mình, vậy có thể tính như nào đây?
Long Tường nhìn sắc mặt của Thường Tại Nguyên, ông ta châm dầu thêm vào lửa: “Nhà họ Thường của năm đó như ánh mặt trời ban trưa, dù là trong xã hội thực tại hay trong quyền lực thế giới ngầm đi chăng nữa vẫn luôn đứng hàng đầu ở phương Bắc, mà nhà họ Giang thì sao chứ?”
“Tôi nghĩ chắc gia chủ Thường hiểu rõ hơn tôi mà”
“Ngày trước, gia chủ nhà họ Giang bị bệnh nặng, nhà họ Giang dần đi xuống, lúc đó Giang Đạo Nhiên lại chỉ biết nói chuyện yêu đương, làm gì biết quản lý chuyện trong dòng dõi, căn bản ông ta cũng chẳng phải đối thủ của nhà họ Thường, nhưng cuối cùng thì sao, nhà họ Tiết ra tay, gả đứa con gái đi, hàng tá tài nguyên đều nghiêng hết về phía nhà họ Giang, giúp nhà họ Giang bước một bước thẳng lên vị trí gần như một dòng dõi danh giá quyền thế bậc nhất!”
Long Tường thở dài một hơi, ông ta lắc đầu.
“Tôi nói ông nghe, tôi không cam tâm, thật sự không cam tâm: Gương mặt Thường Tại Nguyên nổi đầy gân xanh, mí mắt cũng giật giật, hai tay nắm chặt thành đấm, xương khớp vang lên rắc rắc!
Đương nhiên ông ta có biết một chút về chuyện năm đó, nhưng những lời Long Tường vừa nói thì ông ta không biết.
Nhà họ Thường bại trận dưới chân nhà họ Giang, vậy mà lại là vì cái lí do này.
Ông ta không phục!
Ông ta không cam lòng!
“Mấy năm nay, để giành lại thứ vốn thuộc về mình chắc hẳn em trai ông cũng đã hao tâm tổn sức lắm rồi đúng không?”
Nhắc nới Thường Tại Sơn, sắc mặt Thường Tại Nguyên lập tức thay đổi, ông nhìn chằm chằm về phía Long Tường, ánh mắt sắc bén như mắt ưng!
Đương nhiên ông ta biết Thường Tại Sơn vì nghĩ cho nhà họ Thường, muốn giúp nhà họ Thường tiến thêm một bước, cho nên mới chọn bước vào môn phái ẩn danh, lại nghe đồn ở đâu chỉ có gia nhập vào môn phái ẩn danh thì mới có cơ hội, mới trở nên mạnh mẽ hơn, giành được nhiều thứ hơn.
Ai mà ngờ tới, vậy mà Thường Tại Sơn lại chết!
Bị cái thằng con bị vứt bỏ của nhà họ Giang giàu có kia gi ết chết!
“Chỉ tiếc ông ta chết quá thảm” Ánh mắt Long Tường hơi thay đổi, ông ta lại gần Thường Tại Nguyên, bỗng hạ thấp giọng: “Hôm nay tôi phải gọi ông một tiếng Thường Lục Sử nhỉ?”
Sắc mặt Thường Tại Nguyên thay đổi.
“Mọi người đều như nhau, đề là vì sinh tôn cả” Ông ta không nói gì thêm nữa, nói hết câu đó thì bảo tất cả mọi người của nhà họ Long lui ra.
Chỉ còn lại ông ta và hai người Long Phi ở đó.
Thường Tại Nguyên đứng đấy, đằng sau ông ta vẫn là ba người mang mặc nạ, mặc đồ đen, ông ta không nói gì, đôi mắt u ám vô cùng, phảng phất như một tên ác ma đi theo Cửu U ra khỏi địa ngục!
“Thật không ngờ đấy, là tôi đánh giá thấp người đàn ông kia rồi” Một lúc lâu sau đó Thường Tại Nguyên mới mở miệng.
Ông ta biết, Long Tường trước mặt mình cũng là người của môn phái ẩn danh!
Thậm chí, có lẽ người này còn gia nhập trước cả Thường Tại Sơn, còn hiểu rất rõ về môn phái ẩn danh, hiểu biết nhiều hơn bọn họ, biết rốt cuộc môn phái ẩn danh này là cái gì, người chủ thượng kia là ai, bọn họ có mục đích gì?
“Rốt cuộc chủ thượng là ai?”
Ông ta quát thật to lên.