Tựa như bốn lưỡi đao băng lạnh lẽo, cực kỳ lạnh giá!
Nhưng Giang Ninh vẫn chẳng mảy may sợ hãi chút nào.
Thậm chí ở đằng sau anh, hai tay Lâm Vũ Chân vẫn đang chạm vào đá duyên Tam Sinh, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nghiêm túc đọc thầm tên của Giang Ninh.
“Tôi cũng chờ các ông lâu lắm rồi.”
Vì cục diện ngày hôm nay, Giang Ninh cũng đã tốn không ít tâm tư.
Cuối cùng những tên ngu xuẩn này vẫn bị lừa, chỉ tiếc là từ đầu đến cuối Chủ thượng vẫn không xuất hiện.
Điều này quả thật là đáng tiếc.
Bằng không hôm nay đã có thể một mẻ hốt gọn bọn họ!
“Vùt”
“Vùt”
“Vùt”
“Vùt” Bốn người đồng thời ra tay!
Hóa thành bóng mờ từ bốn phương tám hướng cùng lúc nhằm vào Giang Ninh.
“Giết!”
Nam Bá Thiên chợt quát một tiếng, ông ta biết hôm nay bản thân đã ra tay thì tên Giang Ninh kia phải chết, nếu không ông ta sẽ xong đời.
Đấm một quyền, tiếng nổ vang dội!
Quyền kình ngút trời!
“Âm!”
Bốn người cùng nhau ra tay, không muốn cho Giang Ninh bất kỳ một cơ hội phản kháng nào.
Mà Giang Ninh đứng ở đó, chậm rãi mở rộng bước chân, đứng tấn vững vàng, động tác chậm chạp giống như đang luyện công, vốn không hề quan tâm rằng giờ phút này có bốn cao thủ tuyệt đỉnh đang vây giết anh!
“Quyền thuật Cực Đạo này nói về một Cực Đạo.”
“Thế nào là Cực Đạo?”
“Nhanh nhất!”
“Mạnh nhất “Bá đạo nhất!”
Giang Ninh giống như đang lẩm bẩm một mình, lại giống như đang nói với bốn người họ.
Anh chậm rãi giơ nắm đấm lên, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, đứng tấn, tựa như trong trời đất này chỉ có một mình anh!
“Ầm…’’
Đột nhiên Giang Ninh đánh ra một quyền, ở trước mặt Truy Mệnh, rõ ràng còn cách xa ông ta mấy bước, nhưng quyền kình điên cuồng làm dấy lên một trận gió lớn, mạnh mẽ ép đi!
“Âm!”