Cùng lúc đó.
Tin tức về vụ tai nạn máy bay của nhà họ Bảo đã được truyền lại.
Hoàng Ngọc Minh đã tâm phục khẩu phục Giang Ninh từ lâu, nhưng lúc này, anh ta vẫn sửng sốt không nói nên lời.
Giang Ninh nói, người nhà họ Bảo không về được, chuyện này thật sự đã xảy ra.
Nhưng anh ta có thể chắc chắn rằng Giang Ninh không hề ra tay.
Thậm chí, Giang Ninh vốn dĩ không để tâm đ ến vấn đề này.
“Nhà họ Bảo đã tạm thời hủy bỏ kế hoạch trở về nước, hiện đang giải quyết vụ tai nạn máy bay” Hoàng Ngọc Minh vừa nhận được tin tức của Lão Triệu, lập tức nói với Giang Ninh: “Nghe nói có hai người có quan hệ huyết thống trực hệ với nhà họ Bảo đã chết thảm trong vụ tai nạn”
“Đây chỉ là khởi đầu” Giang Ninh nói: “Hiện tại không cần quan tâm đ ến nhà họ Bảo. Bọn họ hiện tại hẳn là không có thời gian ranh tới làm phiền chúng ta”
“Vâng” Hoàng Ngọc Minh gật đầu.
Giang Ninh nói lời này, anh ta liền hiểu ra.
“Giới ngầm trong nước, trong khoảng thời gian này, chúng †a đã gần như thu dọn sạch sẽ, thành lập lại trật tự mới, còn cần phải làm gì nữa?”
“Cậu cứ xem xét đi rồi làm là được” Giang Ninh phất phất tay, cười nói: “Hiện tại tôi rất muốn nghỉ hưu, tất cả mọi thứ đều mặc kệ không quan tâm. Mỗi ngày chỉ cần ở bên cạnh vũ chân là được rồi.” Hoàng Ngọc Minh mỉm cười, anh ta thật sự rất bội phục tư thái này của Giang Ninh.
Rõ ràng có thể có được rất nhiều, thậm chí có sức mạnh có thể nắm trong tay một phần tài nguyên rất lớn của thế giới, nhưng Giang Ninh lại không có chút hứng thú nào.
Anh chỉ cần Lâm Vũ Chân, chỉ muốn ở bên cạnh Lâm Vũ Chân.
“Được rồi, những chuyện nhỏ em sẽ tự mình giải quyết.
Nếu cần hỏi đến anh, em sẽ hỏi lại” Hoàng Ngọc Minh cũng không làm mất thời gian của Giang Ninh.
Giang Ninh cần anh ta, cần chính là muốn anh ta giải quyết vấn đề. Anh ta có thể giải quyết được thì sẽ không cần phải phiền phức thêm đến Giang Ninh.
Hoàng Ngọc Minh đi rồi, Giang Ninh một mình ngồi trong phòng làm việc, cảm thấy có chút nhàm chán.
Lâm Vũ Chân bận bịu không có thời gian chăm sóc anh, gần đây cô còn hẹn Long Linh Nhi thỉnh thoảng đi mua sắm, thậm chí anh còn không có cơ hội đi theo cùng làm người hầu.
Không gian, cần để cho cô có không gian riêng.
Giang Ninh luôn tự nhắc nhở bản thân mình như vậy. Lâm Vũ Chân không phải là tài sản riêng của anh, cô cũng phải có vòng tròn cuộc sống của riêng mình.
Tuy nhiên, vòng tròn cuộc sống của Lâm Vũ Chân, bất kể trở nên lớn hay nhỏ, thì Giang Ninh sẽ mãi luôn là trung tâm của cô.
Giang Ninh đứng dậy, định tranh thủ lúc Lâm Vũ Chân không có ở đây, xuống lầu hút một điếu thuốc. Anh bước vào thang máy, mới xuống được vài tầng, thang máy đã dừng lại.
Cửa mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào. Giang Ninh ánh mắt không chút dao động, chỉ là thấy người đó nhìn mình, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Trong thang máy chỉ có hai người Giang Ninh và người phụ nữ kia. Vừa mới đóng cửa lại xuống thêm mấy tầng, thang máy bỗng nhiên rung chuyển mạnh mẽ!
“Rầm!” Giang Ninh vẫn không chút thay đổi, vươn tay chống đỡ vách thang máy. Mà sắc mặt người phụ nữ kia nhất thời có chút trắng bệch.