Ông quay đầu lại nhìn thấy Lâm Vũ Chân đang đi từ trên lầu xuống vội vàng nói: “Giang Ninh sắp về đến nhà rồi, sao con vẫn chưa chuẩn bị để ra ngoài đón nó” Lâm Vũ Chân hơi hoảng hốt.
Cô sao? Vừa nấy cô vừa nhận được thông tin chính xác.
Tập đoàn Linh Long đã tuyên bố phá sản.
Giang Ninh nói, tập đoàn Giang Ninh nhất định sẽ tự sụp đổ, hơn nữa còn sụp đổ trong một thời gian rất ngắn. Anh nói vậy cô còn không tin, còn đánh cược với Giang Ninh, nếu cô thua sẼ…
Vậy mà cô thua thật.
Sao có thể như thế được?
Tập đoàn Linh Long vô cùng lớn mạnh, muốn tiếp cận gần cũng đã rất khó rồi, muốn làm nó sụp đổ thật sự là vô cùng khó.
Nhưng làm sao Giang Ninh có thể làm được?
Lâm Vũ Chân biết nếu như không phải Giang Ninh là thì nhất định không có chuyện này.
“Này Nghe thấy Lâm Văn gọi mình lần thứ hai, Lâm Vũ Chân mới ngẩng đầu lên nhìn ông: “Vân, vâng, ra cửa đón anh ấy, chuyện này ba không phải nói với con” Cô mím môi, đứng đợi Giang Ninh ở cửa?
Làm gì chỉ có chuyện là đón!
Cô dám cá nhất định không chỉ có chuyện này.
Tít tít…
Ngoài sân vang lên tiếng còi xe quen thuộc. Giang Ninh đã Tô Mai vội vàng đi từ phòng bếp ra ngoài, bà lau tay vào tạp dề rồi chạy ra cửa cùng với Lâm Vũ Chân.
Lâm Vũ Chân đang đứng ngoài cửa, cô khoanh hai tay trước ngực. Cô nhìn Giang Ninh bước xuống xe, khuôn mặt thoáng chốc đỏ ửng lên như một áng mây chiều.
“Chào, chào mừng ông xã về nhà…” Lâm Vũ Chân cảm thấy, cứ nói ra thêm một chữ là mặt cô lại nóng và đỏ thêm một chút: “Vũ Chân nhớ anh lắm đấy”.
Một khoản lớn Cô vừa nói xong, Tô Mai và Lâm Văn đứng ở bên cạnh đều mắt chữ O mồm chữ A.
Bọn họ quên mất không chào Giang Ninh mà cùng quay đầu lại nhìn Lâm Vũ Chân đầy kinh ngạc, đây thật sự là lời Lâm Vũ Chân nói ra sao.
Con gái của bọn họ biết bày tỏ trực tiếp như vậy từ bao giờ vậy?
Đúng là quá bạo dạn!
“Nhớ anh nhiều như thế nào?”
Giang Ninh cười híp mắt đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân rồi nhìn vào mắt cô: “Có thể nói cho anh biết không?”
“Một ngày không gặp cứ ngỡ ba thu.” Lâm Vũ Chân thật sự cảm thấy khuôn mặt mình sắp bỏng đến nơi rồi.
Giang Ninh xấu xa này còn trêu đùa cô.
Không phải chỉ thua cá cược thôi sao?
“Cảm ơn bà xã, anh cũng rất nhớ em. Những ngày này ở bên ngoài, anh thật sự không tìm được một tư thế ngủ nào thoải mái vì không có em nằm trong lòng anh” Hai người Lâm Văn và Tô Mai cảm thấy mình hơi thừa thấi, tại sao bọn họ lại phải ra đây nhỉ? Hai đứa đang tình cảm nồng thắm như thế khiến hai người thấy mình cũng chìm trong hũ mật.
“Cá của tôi hình như bị cháy rồi” Tô Mai từ nấy tới giờ vẫn luôn đỏ mặt. Thấy Lâm Văn nhìn vẫn còn chưa chán, bà đưa tay véo vào eo ông một cái: “Ông già, ông còn định bắt chước cái gì? Mau vào đây theo tôi” Nói rồi bà kéo tay Lâm Văn đi vào trong phòng.
Anh Cẩu ngồi trên xe cũng không kìm được tiếng thở dài.
“Chỉ nói với chị dâu một câu tập đoàn Linh Long chưa phá sản, đúng là có quỷ” Nói xong, anh ta lập tức quay đầu bỏ đi, cảnh tượng này thật sự rất dễ sâu răng.