Giang Ninh cứ thế mà tặng người ta?
Tô Hồng mở miệng, môi run rẩy, trong lòng nghĩ, sao không cho nhà bà một chiếc, họ là họ hàng mà.
Bà quay đầu nhìn mẹ Tô Vân một cái: “Em dâu…”
“Em phải đi chợ rồi, chị cứ tự nhiên”
Mẹ Tô Vân nhìn thấy vẻ hối hận trong mắt của Tô Hồng thì không phản ứng gì, trong lòng thâm nghĩ, ai bảo năm đó xem thường nhà Tô Mai, bây giờ hối hận rồi chứ?
Ngồi trên xe, Tô Vân hơi phấn khích, đây là lần thứ hai cô đến Đông Hải, lần trước đi là lúc tiểu học đến nhà Tô Mai chúc tết.
Mà sau đó Lâm Văn xảy ra tai nạn xe tàn phế rồi, tình hình trong nhà thay đổi đột ngột, Tô Cương sợ nhiều người đến thì Tô Mai phải tốn thêm tiên để chiêu đãi, nên không để Tô Vân đi theo nữa.
Đến ông cũng chỉ vì muốn tiếp tế chút tiền cho Tô Mai, đến thăm Lâm Văn hai lần, đều không ăn cơm mà quay về.
“Đại ca lão tam, chị em rất bận sao?”
“Sếp Lâm gần đây rất bận, hai vị sếp Lâm đều bận”
Tập đoàn Lâm thị bây giờ đang phát triển cực nhanh, Lâm Văn và Lâm Vũ Chân chia nhau quản quá nhiều chuyện, gần như làm không xuể.
“vậy là anh rể dẫn em đi tỉnh thành rồi”
Tô Vân gật đầu, cười hì hì nói, “Chị Vũ Chân nói, anh rể không bận”
Lão tam chỉ cười, không dám nói Giang Ninh đâu chỉ là không bận, hoàn toàn là cực rảnh rỗi, mỗi ngày ở phòng làm việc của Lâm Vũ Chân uống trà ăn vặt, khiến Lâm Vũ Chân kích động không thôi.
Nhưng ông chủ thật sự chính là Giang Ninh.
Lão tam đưa Tô Vân về nhà của Lâm Vũ Chân, Tô Mai đã ở nhà đợi sẵn.
“Cô út!”
Tô Vân xuống xe liền nhào vào lòng Tô Mai, giống như tiểu yêu tinh bám dính người khác, “Con đã không biết bao lâu chưa gặp cô rồi!”
“Chắc phải một năm rồi nhỉ?”
Tô Mai cười, xoa đầu Tô Vân, “Ồ, cao lên rồi”
“Vào nhà đi!”
Bà vẫy tay, lại nhìn lão tam rồi nói, “Lão tam cũng vào uống trà, nghỉ một chút đi”
“Không sao đâu dì Tô, hai người vào nhà đi, tôi phải về công ty rồi, lát nữa còn phải dùng xe”
Lão tam cười, vẫy tay rồi lái xe rời đi.
Nhà không lớn, vẫn như ngày xưa, Tô Vân có chút ấn tượng.
“Con bé này, chớp mắt một cái cũng sắp thi đại học rồi nhỉ”
Tô Mai mở một chai nước ngọt cho cô, “Đã dự tính đăng ký vào trường nào chưa?”
“Vẫn chưa ạ, lần này đi tỉnh thành chính là để xem thử xem thích đại học nào hơn” Tô Vân uống miếng nước rồi khoác tay Tô Mai, “Đông Hải này không có đại học tốt, nếu không con đã đến Đông Hải học rồi!”
“Học đại học ở Đông Hải thì tốt rồi, có thể thường xuyên đến nhà cô út chơi”
Tô Mai nghĩ bụng, Đông Hải này sao không có trường nào tốt chứ.
May mà không nói trước mặt Giang Ninh, nếu không sợ là Giang Ninh sẽ để trong lòng, xây hẳn một cái trường ở Đông Hải mất.
“Yên tâm, tỉnh thành cũng không xa, ngày mai để Giang Ninh dẫn con đi tỉnh thành dạo, chọn trường đại học mình thích rồi mới đăng ký nguyện vọng sau”
Những chuyện này, Lâm Vũ Chân đều nói với Tô Mai rồi.
Tô Mai đứng dậy: “Con tự xem tivi trước đi, cô đi nấu cơm, tối làm món ngon cho mấy con mèo đói bọn con!”
Ngón tay bà vừa chỉ vào miệng Tô Vân, Tô Vân lập tức cười hì hì đáp:“Thực ra là vì muốn ăn đồ ăn của cô út nên mới đến!”
“Con nhóc này!”
Tô Mai vào bếp, Tô Vân ngồi trên sofa xem tivi, trong lòng nghĩ tối nay mình ở đâu đây?
Cô không muốn ở khách sạn, nhưng nhà của Tô Mai chỉ có hai phòng, nếu Lâm Vũ Chân chưa kết hôn, cô còn có thể ngủ cùng Lâm Vũ Chân, nhưng bây giờ còn có Giang Ninh, hai người cũng không thể ngủ chung với Giang Ninh được.
Nghĩ đến đây, Tô Vân bất giác đỏ mặt, trong lòng càng tò mò, không biết Lâm Vũ Chân có thật sự ngủ chung với Giang Ninh không.
Bác cả Tô Hồng hình như nói là hai người họ chỉ là kết hôn giả thôi.