Cô làm những chuyện như ông ta nói lúc nào? Sỉ nhục cô trước mặt đám đông thì sau này cô làm sao.
có thể ở Đông Hải được nữa? Đây chính là muốn cắt đứt hết đường sống của cô, đuổi cô ra khỏi Đông Hải! ếp Lâm..” Cô vội vàng giải thích.
“Cô không cần nói nhiều” Lâm Cường cười lạnh: “Ai không biết, cô vừa mới mua xe BMW, gần năm trăm ngàn nhỉ? Lương cô bao nhiêu tôi còn không biết sao?” “Mấy ngày trước, cô đi trung tâm thương mại, một lần mua quần áo hết mấy trăm ngàn, cô có nhiều tiền vậy à? Tiền này từ đâu đến, cô đi mà giải trình với cảnh sát đi!” “Lâm Vũ Chân à Lâm Vũ Chân, cô tham thì cũng tham vừa thôi, nhưng cô lòng tham không đáy!” Lâm Cường quát: “Tôi tuyên bố, tập đoàn Lâm thị khai trừ cô, đồng thời báo cảnh sát, giao cô cho cơ quan tư pháp xử lý” Lâm Cường vừa tuyên bố, mấy vị quan chức cấp cao liền gật gù tán thành.
“Tôi đồng ý!” “Tôi cũng đồng ý!” “Báo cảnh sát luôn đi, giao cho cơ quan tư pháp!” Bọn họ hầu như không chút do dự, chỉ dựa vào số tiền Lâm Vũ Chân thâm lạm công quỹ cũng đủ để cô ta ngồi tù mười mấy năm.
Mua BMW, mua mấy trăm ngàn quần áo, lương Lâm Vũ Chân sao đủiI Tham lam! Lâm Vũ Chân thật sự quá tham lam, còn cho rằng có chút quan hệ với Hoàng Ngọc Minh thì không ai dám đụng vào cô ta chắc? Mấy vị quản lý cấp cao bàng quan nhìn rồi cười trên nỗi đau của người khác, làm cái chuyện ném đá xuống giếng thật mẹ nó quá đã tay! Nhất là, nhìn mặt Lâm Vũ Chân trắng bệch, muốn cãi nhưng không biết cãi thế nào, bọn họ lại càng thêm khoái chí.
Cô ta nghĩ mình cao quý trịnh thượng lám, giờ bị ngã xuống đất, biết đau rồi chứ? Tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Chân, muốn thấy cô sụp đổ, nhìn cô sợ hãi, nhìn cô cúi đầu xin tha, cầu xin tất cả mọi người ở đây.
Nhưng Lâm Vũ Chân chỉ căn môi, không nói một lời.
Mắt cô đỏ hoe, vô cùng thất vọng với Lâm Cường và Lâm thị.
Lâm Vũ Chân không giải thích, chuyện cô không làm thì đâu cần giải thích với ai.
“Bộp, bộp, bộp!” Bỗng nhiên Giang Ninh võ tay, vẻ mặt tán thưởng: “Thật xuất sắc! Quá xuất sắc!” Hắn rút điện thoại ra: “Sếp Lâm, tôi đã ghi âm lại những.
lời ông nói lúc nấy, kịch bản của ông thật quá xuất sắc” “Hừ, Giang Ninh cậu đừng có nói linh tinh, những chuyện này đều là sự thật, đâu cần phải bịa” Lâm Cường cười lạnh, đợi cho Lâm Vũ Chân không còn đường nào ở Đông Hải nữa, cun cút biến ra khỏi đây, Giang Ninh cũng sẽ bị đuổi đi, trở thành một tên lang thang đầu đường xó chợ một lần nữa.
“Thu nhập của Lâm Vũ Chân công ty đã ghi lại rõ ràng, cô ta có bao nhiêu tiền, lẽ nào chúng tôi không biết sao?” “Nhà cô ta chỉ có cô ta đi làm, cuộc sống khó khăn, có thịt mà ăn đã tốt lắm rồi, còn mua xe? Sao không mua: nhà luôn đi!” Mấy quản lý cấp cao cười lạnh chế giễu, không thèm nể nang chút nào.
Giang Ninh không thèm để ý đến bọn họ, móc đồ từ trong túi ra, Lâm Cường cảnh giác cao độ.
Đừng bảo tên tâm thần này mang dao vào nhé? Ông căng thảng: “Cậu muốn làm gì? Nếu như dám làm bừa thì cậu xong đời rồi? Bảo vệ đâu? Mau gọi bảo vệ!” Giang Ninh liếc nhìn Lâm Cường, lấy ra một quyển sổ ghi chép chỉ tiêu, vứt lên bàn.
“Thật ngại quá, xe với quần áo, tất cả đều là tôi mua” Hắn nhìn Lâm Cường: “Chẳng phải chỉ có hơn một triệu thôi sao, ông lại phấn khích đến thế? Cho dù vợ tôi tiêu một tỷ, thì cũng chỉ là tiền tiêu vặt thôi, ông không phục?” “Không thể nào!” Lâm Cường như thể đang nghe được một câu chuyện nực cười.
Giang Ninh là một tên lang thang, nếu không phải Lâm Phong chọn trúng hắn thì hiện giờ hán vẫn đang ở lề đường kiếm cơm kìa.
Hắn có tiền? Còn chỉ tiền cho Lâm Vũ Chân mua BMW, mua mấy trăm ngàn tiền quần áo? Chuyện nực cười cỡ này mà Giang Ninh cũng dám nói, bệnh tâm thần của hắn lại phát tác rồi à.
“Bộp!” Giang Ninh ném quyển sổ ghi chép chỉ tiêu lên bàn: “Mở †o mắt chó của mấy người lên mà nhìn cho rõ, nếu cần tôi có thể gọi giám đốc ngân hàng Đông Hải đến để y nói với các người, tiền này không có liên quan gì đến Lâm thị các người.”