Nhưng đó đều là tiền của Giang Ninh, còn về chuyện tại sao Giang Ninh lại có nhiều tiền như thế thì Lâm Vũ Chân cũng không biết. Dù sao, từ trước tới nay Giang Ninh chưa bao giờ thiếu tiền, cũng chưa bao giờ coi tiền là tiền.
“Vậy thì để tôi bảo anh ấy thu hồi lại tiền tưởng nhé.”
“Đừng! Đừng mài”
Tiểu Triệu chợt nôn nóng: “Em còn phải dành tiên chuẩn bị của hồi môn! Em đi làm việc ngay đây!”
Lâm Vũ Chân thấy rất buồn cười.
Cô bước tới chỗ Giang Ninh. Anh vẫn mang dáng vẻ lười biếng như cũ, trong miệng anh, ba hay bảy tỷ cũng không khác gì so với tiền mua cải thảo.
“Sắp bắt đầu rồi”
“Ừ, sắp bắt đầu rồi”
Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân: “Chuẩn bị xong rồi chứ? Tiếp theo chắc chắn không thuận lợi, sẽ có đủ các loại phiền toái, em chỉ cần làm tốt chuyện của mình thôi”
“Được, em có thể làm được”
Lâm Vũ Chân không nói gì thêm, cô biết, Giang Ninh tin tưởng cô, cô cũng tin tưởng bản thân mình.
Toàn bộ chi nhánh công ty ở Bắc Phương đã bắt đầu hành động.
Lên kế hoạch, quảng cáo, tiếp thị, hậu đãi, toàn bộ quá trình đều đã được chuẩn bị kĩ lưỡng. Ngay khi Lâm Thị bắt đầu hành động đưa sản phẩm mới ra thị trường, nó đã gây ra cơn náo động ở Bắc Phương.
Sản phẩm của bọn họ đều được trải qua quá trình thiết kế tỉ mỉ, hoàn toàn phù hợp với sự biến hóa khí hậu ở Bắc Phương, có thể nói, đây chính là những sản phẩm được làm theo yêu cầu.