Mục lục
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Văn nói là Lâm Tiêu.

Từ sau khi Lâm Cường bán sản nghiệp nhà họ Lâm cho Châu Hoa, nhà cũ của họ Lâm cũng bị Lâm Cường bán đi. Ông ta trực tiếp ném Lâm Tiêu vào viện dưỡng lão, ông ta chỉ để lại chút tiền rồi không để ý tới nữa.

s rất già bị trúng gió cô độc nằm trong _u lă sẽ phải trải qua cảm giác tuyệt vọng thế não, Lâm Vă có thể đoán được.

Mắt ông đỏ hoe: “Ông cụ đã làm sai rất nhiều chuyện, ba từng trách ông cụ, thậm chí cũng từng hận ông cụ.”

Nếu không phải vì Lâm Tiêu, mấy năm nay Tô Mai sao có thể phải chịu nhiều uất ức như vậy. Lâm Vũ Chân sợ rằng còn có thể tiếp tục giấc mộng của mình, học đào tạo nghiên cứu chuyên sâu.

Nhưng Lâm Tiêu trước sau vẫn là ba ruột của mình, muốn ông trơ mắt nhìn Lâm Tiêu sống lẻ loi hiu quạnh chờ chết, trong lòng ông sẽ khó chịu.

“Ba biết ông cụ từng làm không ít chuyện khiến cho mọi người đau lòng, ba cũng phẫn nộ thay mọi người”

Lâm Văn nhìn Tô Mai và Lâm Vũ Chân: “Nhưng ông cụ trước sau vân là ba của ba, ba không có cách nào trơ mắt nhìn ông cụ…”

Tô Mai không nói gì.

Bà cũng không động đũa, chỉ nhìn Lâm Văn, trên mặt không nhìn ra có cảm xúc gì.

Nếu nói căm giận, Tô Mai tất nhiên căm giận, hơn nữa còn không ít.

Từ khi bà được gả tới nhà họ Lâm, mấy năm nay đã phải chịu bao nhiêu uất ức, gặp bao nhiêu sự xem thường, từ trước đến nay bà chưa từng nói, nhưng Lâm Văn vẫn biết.

Trong nhà thật vất vả mới tốt hơn, lại chuẩn bị đón ông cụ kia về, liệu có trở nên náo loạn hay không?

“Vợà”

Lâm Văn lên tiếng. Ông cảm giác được Tô Mai hơi mất hứng: “Hôm nay tôi chỉ muốn thương lượng với mọi người thôi. Nếu mọi người không đồng ý cũng không sao. Dù sao cũng là ông cụ có lỗi với bà trước”

Ông hít sâu một hơi và gượng cười: “Làm sai thì dù sao cũng phải nhận chút giáo huấn”

Lâm Vũ Chân cũng không nói chuyện, cô biết trong nhà này, người phải chịu uất ức nhiều nhất chính là Tô Mai.

Bà không nói, cô càng không thể nói.

Dù sao Giang Ninh ở cái nhà này cũng không lâu, cũng không biết rõ mấy chuyện đã từng xảy ra, hản tất nhiên càng không lên tiếng.

Nhưng hán biết, Lâm Văn là một người con có hiếu, bất kể là trước kia hay bây giờ, bản tính của ông lương thiện, đây là điều mà cả đời cũng không thể thay đổi được.

Thậm chí, Tô Mai nhìn trúng chính là phẩm chất lương thiện của Lâm Văn, nhiều năm như vậy mới không bỏ không rời.

Người nhà này từ Lâm Văn đến Tô Mai đều lương thiện, mới có khả năng dạy dỗ ra một Lâm Vũ Chân càng lương thiện hơn.

Cả nhà đều lương thiện đấy.

“Vợ à, bà đừng nóng giận được không?”

Thấy Tô Mai không nói gì, Lâm Văn có hơi sốt ruột.

Ông vội vàng nháy mắt với Lâm Vũ Chân và Giang Ninh, bảo bọn họ khuyên ngăn giúp.

Không phải là khuyên Tô Mai đồng ý, mà là khuyên bà đừng tức giận.

“Tôi không tức giận.”

Nhưng không chờ Lâm Vũ Chân mở miệng, Tô Mai trừng mắt nhìn Lâm Văn: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, liệu đón ông cụ về, nhà chúng ta nhỏ như vậy thì ông cụ sẽ ngủ ở đâu? Cũng không thể để cho một ông cụ bị trúng gió phải nằm ngủ trên sô pha chứ?”

Trong thời gian ở bệnh viện, mỗi ngày Tô Mai đều ở cùng với Lâm Văn. Sau khi ông biết tình hình của Lâm Tiêu lại chưa từng ngủ ngon.

Bà là một người vợ, còn có thể không biết Lâm Văn suy nghĩ gì sao?

Bà đương nhiên hận!

Nhiều năm chịu uất ức như vậy, sao có thể nói quên là quên được, sao có thể nói tha thứ lại tha thứ được. Bà thiện lương nhưng cũng không phải là thánh nhân.

Nhưng bà không muốn để cho Lâm Văn phải áy náy khó chịu.

Đó là chồng của bà, là người đàn ông mà bà yêu nhất.

Nghe thấy Tô Mai nói vậy, Lâm Văn ngây người ra một lúc lâu vẫn không kịp phản ứng.

Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng sửng sốt.

Phải biết rằng đây là quyết định khó khăn tới mức nào!

“Nhìn tôi làm gì?”

Tô Mai thấy tất cả mọi người đều nhìn bà chằm chằm thì khẽ hừ một tiếng: “Họ Lâm các người không có một người nào tốt hết, chỉ biết bắt nạt tôi thôi. Các người đã quyết định, vậy tôi còn phản đối gì nữa chứ”

“Giang Ninh, về sau chỉ có con với mẹ là cùng một phe, con phải che chở cho mẹ đấy”

Giang Ninh mỉm cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Bà xã, bà thật sự đồng ý Lâm Văn kích động nói.

“Nếu tôi không đồng ý, sau đó thì sao?”

Tô Mai nhìn chồng mình. Bà hiểu rất rõ về Lâm Văn, ông sẽ không ngủ được, cả ngày cả đêm đều sẽ ngủ không được, áy náy tới mức ăn ngủ không yên, mình sao có thể gặp phải người như vậy chứ?

“Cảm ơn vợi”

Lâm Văn ôm Tô Mai và hôn một cái lên mặt bà. Mặt Tô Mai lập tức đỏ bừng, vội vàng đẩy ông ra.

“Ông làm gì vậy? Bọn trẻ đều đang ở đây đấy!”

Bà quay đầu lại, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đều ăn ý mà che mắt lại.

“Chúng con không nhìn thấy gì hết!”

Đêm khuya, Giang Ninh lật người trên sàn nhà, muốn dùng hành động nói cho Lâm Vũ Chân biết, sàn nhà hơi lạnh, có thể để cho mình lên giường ngủ không?

Nhưng Lâm Vũ Chân không hề có phản ứng gì.

“Giang Ninh?”

Đột nhiên nghe được tiếng Lâm Vũ Chân, Giang Ninh lập tức muốn đứng dậy gấp chăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK