Gã đứng sau lưng Ngô Hồng Vĩ kêu to một tiếng, làm Ngô Hồng Vĩ sợ đến mức run lên, bất mãn quay đầu trừng mắt nhìn gã.
Dương Húc vừa mở miệng muốn nói chuyện, nhưng thấy Ngô Hồng Vĩ trừng mắt thì lập tức không dám nói nữa.
Gã nhìn Giang Ninh ngồi phía đối diện, đang bình tĩnh uống trà, cảm thấy máu trong người mình dường như đã lập tức đóng băng lại!
Là hắn!
Là hắn!
Chính là ác ma kia!
Kẻ đã một mình chém giết tất cả thủ hạ giới xã hội đen của bọn họ ở cửa khẩu, thậm chí ngay cả cao thủ cấp Tông Sư cũng bị Giang Ninh một tay bóp ch3t!
Dương Húc cảm thấy chân mềm nhữn cả rồi!
Gã muốn chạy, nhưng cố thế nào cũng không thể nhúc.
nhích được!
“Đứng lên cho bai”
Ngô Hồng Vĩ chửi Ngô Phàm như tát nước: “Đồ vô dụng, người nhà họ Ngô chúng ta đã bao giờ quỳ trước chó cơ chứ?!”
Ngô Phàm muốn đứng lên, nhưng y không đứng dậy nổi!
Hai chân y đã sớm tê dại.
“Ba…”
Ngô Phàm ngẩng đầu, nhìn Ngô Hồng Vĩ: “Con… con không đứng dậy nổi…”
“Con…
Ngô Hồng Vĩ giận gần như muốn nổ tung rồi!
“Còn không đứng lên cho ba”
Chu Thân không chỉ tức giận mắng, còn trực tiếp giơ tay kéo Chu Phương lên, tát một phát: “Đồ mất mặt! Bò về đây cho bai”
Tiếng cái tát này rất vang dội, làm tất cả mọi người ở đó chấn động.
Xem ra nhà họ Chu và nhà họ Ngô đã tức muốn nổ phổi rồi.
Chu Phương ôm mặt, không nói một lời. Gã đâu còn dám nói gì chứ?
Mặt gã đỏ lên, lập tức trốn đến sau lưng Chu Thân. Hôm nay, xem như gã đã mất hết mặt mũi. Sau này, vị trí gia chủ nhà họ Chu đã không còn chút liên quan gì tới gã nữa rồi!
Ngô Hồng Vĩ thấy Ngô Phàm vẫn còn quỳ, hận không thể trực tiếp tát chết y.
“Ông Ngô, Ngô Phàm biết mình sai, muốn quỳ lâu thêm một lúc, ông không nhất thiết phải làm khó anh ta làm gì!
Tống Tiểu Vũ liếc nhìn Ngô Hồng Vĩ, thản nhiên mở miệng.
Giang Ninh ngồi bên cạnh cậu ta, cậu ta biết mình nên làm gì.
Nhà họ Chu và nhà họ Ngô này mất đi hai cửa khẩu quan trọng, lại chẳng khác nào bị bẻ gãy hai cánh tay, ngoài mặt thì có vẻ vẫn rất cường thế, nhưng bên trong đã bị rút rỗng rồi.
Hai nhà bọn họ sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa!
Cho dù bây giờ nhà họ Tống vẫn không phải là đối thủ của hai nhà, nhưng Tống Tiểu Vũ không hề để ý.
Bởi vì bây giờ cậu ta là người của Giang Ninh, lại không thể làm mất mặt Giang Ninh!
Ngô Hồng Vĩ nhìn Tống Tiểu Vũ, giận dữ cười ngược: “Cậu nói gì?”
“Tôi nói, nếu anh ta cam tâm tình nguyện quỳ, ông Ngô cứ kệ anh ta đi.”
“Cậu muốn chết sao, Tống Tiểu VũI”
Ngô Hồng Vĩ giận dữ: “Cậu tưởng mình có tư cách ngang hàng với tôi à?”
“Sao cậu dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với tôi hả?”
“Còn không kéo nó lên cho tôi!”
Gã ta hét lớn, người phía sau lập tức tiến tới kéo Ngô Phàm lên.
Ngô Phàm bị Ngô Hồng Vĩ nghiêm khắc trừng mắt thì không dám nói lời nào, xoa chân, lập tức đứng ở phía sau.
‘Y biết, mình và Chu Phương như vậy thì kết quả chính là đã bị loại bỏ rồi.
Bọn họ làm mất mặt hai nhà, hơn nữa còn vô cùng mất mặt. Sợ rằng không bao lâu nữa, cả phương bắc đều sẽ truyền ra chuyện hai người y và Chu Phương quỳ trước mặt Tống Tiểu VũI Chỉ một thoáng, bầu không khí trong phòng tiệc đã thay đổi.
Giương cung bạt kiếm!
Lúc này người nhà họ Chu và nhà họ Ngô đều nhìn chằm chằm vào Tống Tiểu Vũ, mà người do nhà họ Tống dẫn đến đều vây quanh, hai phe không ai chịu nhường ai.
“Tống Tiểu Vũ, cậu to gan thật đấy nhỉ? Có phải cậu cho.
rằng bản thân trở thành gia chủ nhà họ Tống, lại có tư: cách nói chuyện với chúng tôi không?”
Chu Thân cười lạnh: “Tôi cho cậu biết, ở trong mắt chúng tôi, nhà họ Tống không tính là gì cả, càng không cần phải nói tới cậu, thăng nhóc miệng còn hôi sữa lại tính là gì chứi”
“Đừng nói nhiều lời vô nghĩa với cậu ta làm gì. Cậu ta làm cho hai nhà chúng ta mất mặt, vậy nhà họ Tống cậu ta lại phải càng mất mặt hơn!”
Ngô Hồng Vĩ giận dữ hét lên: “Đánh gãy hai chân của thằng chó này, để cậu ta quỳ cả đời đi!”