Cô ta biết, nếu bản thân còn tiếp tục làm vậy, Giang Ninh nhất định sẽ tức giận.
“Chơi đùa chút thôi mà” Cô ta thu chân mình về, hừm nhẹ một tiếng: “Người đàn ông như anh, thật sự không hiểu tâm tư của em sao, anh có biết, nhiều năm nay, em chỉ có hứng thú với mình anh thôi”
“Vậy cô không nên đến tìm tôi, cô nên đi tìm bác sĩ thì hơn” Giang Ninh đặt đôi đũa xuống bàn, anh cũng ăn được khá khá đồ ăn rồi.
“Được thôi, không nói mấy lời vô ích này nữa, có chuyện gì cứ nói, không cần vòng vo” Amy không để ý đến anh, mở chai rượu, đổ rượu vào decanter, nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó mới đổ vào ly của mình, rồi đổ đầy là ly của Giang Ninh.
“Anh vội vàng gì chứ, dù gì cũng đã đến, đêm dài như vậy, còn nhiều thời gian, tổng giám đốc Lâm sẽ không còn đứng cổng canh chừng đâu chứ?” Amy nhấc ly rượu của mình lên, đập nhẹ vào ly rượu của Giang Ninh, mặc kệ Giang Ninh có uống hay không, cô ta cũng uống một lần hết cạn.
Dường như tâm trạng của cô ta không được tốt, cũng có thể, cô ta đang trút ra hết những gì bưồn bực mà hồi vừa Giang Ninh đối xử với cô ta.
Uống xong, cô ta lại rót thêm một ly nữa cho mình.
“Bên phía Slanka đang ngầm đấu đá nhau, anh Giang không phát hiện ra sao?” Cô ta vừa uống vừa nhìn Giang Ninh: “Một người con gái như em, cùng mấy người họ cạnh tranh, rất khó khăn, cho nên, em đây cần có người giúp đỡ” Giang Ninh không nói gì.
“Cần sự giúp đỡ của anh” Amy chìa ngón tay thanh mảnh của mình vào chỉ về phía Giang Ninh, ly rượu kia uống hết, lại tiếp tục rót: “Giang Ninh, anh không thể giúp em được sao?”
“Em có thể cung cấp cho Lâm Thị nhiều mối ở nước ngoài, giúp Lâm Thị ở phía bên đó, anh không phải là muốn như vậy sao?”
“Chuyện lần này của bên thương hội Hoa Minh là do em cố ý hại các anh, anh cũng không nổi giận cũng không phải vì những tài nguyên của Slanka, giờ em có thể giao lại cho anh, không thể tiếp tục hợp tác nữa sao?” Giang Ninh vẫn không nói lời nào.
Amy lại rót rượu vào ly của mình, gương mặt hiện rõ sự uất ức: “Lâm Vũ Chân cô ấy là con gái, anh đau lòng thay cho cô ấy, em cũng là con gái, anh lại không thể vì em là đau lòng sao? Dù sao, chỉ cần là đối với Lâm Vũ Chân, cái gì cũng có thể được” Cô ta nhìn Giang Ninh, vẫn thấy anh ơ thờ, cô cầm cả bình rượu vang lên uống, trên mặt đã bắt đầu ửng hồng.
Trên người cô ta còn có mùi thơm thoang thoảng.
“Dừng lại đi, dù cô không có say thì cũng có cơ hội nào đâu, cứ coi tôi như một quân cờ đi, như vậy được chưa?”
Amy vừa nói vừa uống, cũng chẳng quan tâm đ ến việc Giang Ninh ngăn cô ta ngừng uống.
Hai chai rượu vang, Giang ninh vừa mới không để ý một cái, vậy mà đã bị cô ta uống cạn rồi.
Gương mặt xinh đẹp kia, bỗng nhiên ửng đỏ như thủy triều dâng.
Uống vội vã, uống rồn rập!
Cô ta thực sự muốn mình say đến bất cần rồi!
Ánh mắt của Amy dần dần trở nên mơ màng, cô ta nhìn chằm vào Giang Ninh, nhưng lại không thể nhìn thấy rõ được anh.
“Em nói cho anh biết!” Cô ta bật cười, lắc lắc đầu”Ở cái thành phố cờ bạc này, có rất nhiều người muốn cái mạng sống này của em, em say rồi, anh nếu như không có để ý đến em, vậy thì hãy làm hại em đi, em…” Vừa nói xong, Amy trực tiếp say mà ngã gục xuống bàn.
Giang Ninh ngẩn người nhìn cô ta.
Còn có thể như vậy sao?
Cô gái này có phải đã nhìn trúng anh rồi không?