“Tùm!”
Anh Gẩu thã anh ta xuống.
“Nếu như anh không chịu hộ tống tôi về nhà họ Phương, tôi thà ở lại Đông Hải”
Phương Hạ thở hổn hển, chật vật ngẩng đầu nhìn Giang Ninh.
Ít nhất, ở Đông Hải này còn đủ an toàn, trước khi vết thương của anh ta hoàn toàn bình phục, không ai có thể giết anh ta.
Nam Sơn đã đến đây một lần, thì không thể nào đến lần thứ hai.
Đợi khi mình hoàn toàn bình phục, rồi hãy trở về nhà họ Phương, sau đó sẽ tìm tên khốn Phương Đông đó để tính toán nợ nần!
“Cậu không lo lắng, nếu như không trở về, sau này nhà họ Phương sẽ không có chỗ đứng cho cậu sao?”
Giang Ninh cười như không cười: “Không dối gạt cậu, lần này tôi đến nhà họ Phương, thế nhưng tôi có thể nhìn ra, không ít người cho rằng cậu đã chết, thậm chí còn có người cho rằng cậu không thể lấy quyền phổ từ chỗ tôi về, làm mất thể diện của nhà họ Phương!”
Nghe vậy, vẻ mặt Phương Hạ biến sắc.
“Chủ nhân nhà họ Phương là người như thế nào? Cậu làm con trai thì phải biết rõ nhất, làm mất mặt nhà họ Phương, sẽ có hậu quả như thế nào?”
Sắc mặt Phương càng thêm khó coi.
“Tôi còn nghe nói, cậu Tư nhà họ Phương, bàn về thiên phú, bàn về học thức, bàn về lòng người, thế nhưng đều không hề thua kém cậu”
Nghe được câu này, cả người Phương Hạ có chút thẫn thờ!
Sự cạnh tranh cho vị trí chủ nhân của nhà họ Phương, từ khi còn nhỏ đã rất khốc liệt.
Cho dù chị cả Phương Xuân, người luôn kiểm soát công việc nội bộ của nhà họ Phương, đối với mình có lực uy hiếp không lớn, tên nhóc Phương Thu từ nhỏ đã không khiến người khác yêu thích, anh ta càng không thèm để vào trong mắt.
Nhưng Phương Đông!
Là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh ta!
“Tôi khuyên cậu vẫn là nên nghĩ cách quay về, bằng không, cho dù cậu không chết, nhà họ Phương cũng không có chỗ cho cậu dung thân”
Giang Ninh lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Còn Phương Hạ thì ngồi ở đó, tim đập nhanh hơn, trong đầu chợt hiện ra rất nhiều rất nhiều thứ.
Người đến giết mình, là Nam Sơn!
Từng chiêu từng thức kia, cho dù có cố tình che giấu, anh †a vẫn có thể nhìn ra, chính là Nam Sơn!
Cái tên cấp dưới mà Phương Đông tin tưởng nhất, anh ta đến giết mình, nhất định là Phương Đông.
Tên khốn này vừa không muốn để mình sống, vừa không muốn để mình quay về nhà họ Phương!
Nghĩ đến đây, Phương Hạ chật vật đứng dậy đi nhanh ra cửa.
“Giang Ninh, anh chờ đãi”
Anh ta thở hổn hển và hét lên: “Anh muốn cái gì!”