“Hai truyền kỳ lớn?”
Khóe miệng Tống Cương giật giật. Anh ta biết Cao Bân của Thịnh Hải nhận được danh hiệu’truyền kỳ Thịnh Hải, nhưng đây chẳng phải chỉ là một hư danh thôi sao? Một người không đạt được cấp Tông Sư thì có tư cách gì được gọi là truyền kỳ?
Lẽ nào còn có người khác?
Hai truyền kỳ, vậy một người nữa là ai?
Một người của Đông Hải!
Chẳng lẽ hắn không ở Thịnh Hải?
“Vâng, truyền kỳ của Thịnh Hải và truyền kỳ của tỉnh Thiên Hải!”
Hầu kết của tên đàn em chuyển động, giọng run rẩy nói: “Hai truyền kỳ lớn đồng thời nói, hơn nữa chỉ nói một câu!”
“Dám đến thì phải chết!”
Sát khí vô cùng uy nghiêm đáng sợ làm cho người của bốn gia tộc lớn không nhịn được mà toàn thân run rẩy.
La Vĩnh Kiền ngã ngồi dưới đất. Ông ta vốn muốn đứng lên nhưng vừa nghe được mấy chữ này đã cảm thấy hai chân mềm nhữn, lại ngã ngồi xuống lần nữa, môi run rẩy chẳng nói nổi một câu.
Hai truyền kỳ lớn đấy!
Thảo nào! Thảo nào!
Bốn cao thủ cấp Tông Sư đi Thịnh Hải đã chết, tám cao thủ lớn đi tới Đông Hải cũng đều chết cả.
Đừng nói là gây ra sóng gió, ngay cả chút gợn sóng cũng không nhìn thấy đâu.
Bầu không khí trong đại sảnh lập tức trở nên kỳ lạ.
Mấy phút trước, Tống Cương còn chúc mừng mọi người nhận được thứ mình muốn. Nhưng lúc này, tất cả đều †an thành bọt xà phòng cả rồi. Không chỉ vậy… Bọn họ còn bị tổn thất nặng nề nữa kìa!
Không chỉ đơn thuần là tổn thất bốn Tông Sư mà nhà họ Tống và nhà họ Thiết giống như bị gãy mất một cánh, làm gì còn có danh vọng, uy danh gì nữa. Chắc chẳng bao lâu nữa, nhà họ Tống của anh ta và nhà họ Thiết sẽ trở thành trò cười cho những người ở phương Bác kia mất!
Bốn Tông Sư đấy!
“Tống Cương!”
Gia chủ nhà họ Thiết giận dữ gào thét: “Không phải cậu nói, tất cả đều đã được tính toán kỹ lưỡng rồi sao? Nói rằng tất cả những điều này đều nằm trong sự khống chế của cậu à?”
“Cậu nói cho tôi biết, đây rốt cuộc là chuyện gì hả? Cậu sẽ bồi thường tổn thất cho nhà họ Thiết tôi sao?”
Sắc mặt Tống Cương thâm trầm, không nói lời nào.
“Nhà họ Tề tôi… tổn thất quá lớn”
Sắc mặt gia chủ nhà họ Tề cũng cực kỳ khó coi. Ông ta đã phải trả cái giá cực lớn để mời được cao thủ cấp Tông Sư này, bây giờ không chỉ chuyện không hoàn thành, còn hại chết Tông Sư.
Chỉ sợ những đồng môn của ông ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ông ta đâu!
La Vĩnh Kiền đã không nói được lời nào nữa.
Ông ta biết, nhà họ La tiêu đời rồi, hoàn toàn kết thúc rồi.
“Không thể nào!”
‘Tống Cương đột nhiên la to như phát điên: “Tuyệt đối không thể như vậy được!”
“Ai có thể một lần gi ết chết bốn cao thủ cấp Tông Sư chứ? Điều này không thể xảy ra được!”
Anh ta kêu to: “Chẳng lẽ là những hào môn cao cấp của phương bắc ra tay? Chẳng lẽ là bọn họ?”
Gia chủ nhà họ Thiết lại nhìn Tống Cương như nhìn một người điên. Nếu thật là những hào môn cao cấp kia ra tay, vậy cho dù ông ta chết cũng không nói lời nào.
Nhưng trên thực tế chứ lại hoàn toàn không phải.
Tất cả những điều này đều là vì Tống Cương quá mức tự phụ, làm cho người mình phái đi phải mất mạng!
“Hai truyền kỳ lớn này… còn nói…”
‘Tên đàn em quỳ gối ở đó kia cảm giác cổ họng chợt khô khốc, nhìn người của bốn gia tộc lớn đều mặt xám như tro tàn, cũng không biết mình có nên nói hay không.
Tống Cương nhìn tên đàn em, ngón tay hơi run rẩy.
Anh ta rất muốn nghe tên đàn em kia nói một câu rằng tất cả đều là giả.
Nhưng anh ta biết, người của mình chắc chán không dám nói dối anh ta đâu.
“Còn nói gì nữa?”
‘Tống Cương nghiến răng, gằn từng từ một.
“Bọn họ còn nói, bốn gia tộc lớn liên thủ đối phó với bọn họ, bọn họ sẽ lên phía bắt để đòi lại khoản nợ này. Bọn họ bảo bốn gia tộc lớn cố vui vẻ nốt thời gian ít ỏi cuối cùng này đi.”