“Chắc không?”
“Gián điệp do tôi sắp xếp bên cạnh hắn ta, tuyệt đối đáng tin: Về việc bố trí gián điệp và thu thập thông tin, Thạch Phá Thủ trước mặt là một chuyên gia cực lành nghề, mấy đời tổ tiên nhà anh ta đều làm nghề này, bây giờ đã gia nhập Ẩn Môn, phát huy hết lợi thế của mình.
Không đợi mấy người tiếp tục nói chuyện, một bóng người vụt qua nhanh như gió.
“Xin ra mắt Sứ giả thứ hai” Mấy người lập tức cung kính hô.
Hôm nay, những sứ giả còn lại dưới trướng chủ thượng Ẩn Môn đều tới cả rồi.
Ngoại trừ sứ giả đầu tiên Bằng Phi Nham đã chết, sứ giả thứ ba Nghiêm Nhụ, sứ giả thứ năm Long Tường, sứ giả thứ sáu Thường Tại Nguyên, và sứ giả thứ mười Quách Mãnh, những người còn lại hôm nay đều đến đủ.
Bàng Phi Nham đã ngã xuống, lúc này, đương nhiên Ngôn Đường thân là sứ giả thứ hai có địa vị cao nhất.
Hắn ta thản nhiên gật gật đầu, nhìn quét một vòng: “Tôi đã đi gặp chủ thượng”
“Ngài ấy nói thế nào?”
Sứ giả thứ tư Trịnh Càn Khôn lạnh lùng nói: “Ngài ấy vẫn từ chối ra tay hả?”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Ngôn Đường.
Bọn họ không thể chịu đựng được nữa, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng.
Rõ ràng là quyền phổ ở ngay trước mắt, nhưng chủ thượng lại lần tiếp tục từ chối ra tay với Giang Ninh, cũng không đưa ra lý do gì, chỉ nói chưa đến lúc.
Vậy rốt cuộc là bao giờ mới đến lúc?
Nếu Giang Ninh không thể kiểm soát được quyền phổ thì bọn họ cũng không thấy sao cả, thậm chí nếu Giang Ninh có lấy được thêm vài tờ quyền phổ nữa, bọn họ cũng sẽ không quan tâm đ ến, coi như là bảo quản ở chỗ Giang Ninh là được.
Nhưng bây giờ thì sao?
Giang Ninh chỉ dùng thời gian vài ngày ngắn ngủi đã khống chế được trang thứ hai của quyền phổ mà anh lấy được.
Ai còn dám mặc kệ Giang Ninh nữa, nếu để tiếp tục Giang Ninh lấy được thêm nhiều quyền phổ, sau này bọn họ làm sao lấy được quyền phổ trong tay Giang Ninh nữa?
Năm mơ à!
Giang Ninh thật đáng sợ!
Không chỉ có thực lực đáng sợ, thiên phú lại càng khiến cho người ta phải dè chừng.
Nếu cứ để Giang Ninh tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ càng thêm phiền phức, bọn họ muốn hành động ngay lập tức, lợi dụng thực lực hiện tại của Giang Ninh còn chưa đủ để khiến bọn họ bó tay, dùng hết sức đánh giết, lấy lại quyền phổ.
Nhưng chủ thượng vẫn từ chối.
“Chủ thượng bảo tôi nói với các người, mệnh lệnh của ngài ấy là tạm thời không được ra tay với Giang Ninh” Ngôn Đường thản nhiên nói.
“Vẫn nghe theo ông ta ư?”