Một tờ quyền phổ đó!
Đủ để cho mọi người trong dòng họ điên cuồng, có biết rằng rất nhiều dòng họ lánh đời, vì sưu tầm một tờ quyền phổ mà hao tốn rất nhiều tinh lực?
Phương Hạ bất chấp vết thương của bản thân mà yêu cầu Giang Ninh đưa anh ta trở về.
Anh ta sợ nếu muộn sẽ có sự cố, cái tên Phương Đông kia chắc chắn sẽ không để cho mình trở về dễ dàng, thừa dịp anh †a không có ở đấy sẽ xây dựng danh tiếng cho bản thân.
Giang Ninh không quan tâm đ ến Phương Hạ, liếc mắt nhìn anh Cẩu, anh Cẩu hiểu ý ngay lập tức, trực tiếp mang Phương Hạ rời khỏi.
Bọn họ vừa rời đi, Phương Thu đi ra từ phía sau cánh cửa.
“Cậu ta không đáng tin”
Phương Thu nói thẳng: “Phương Hạ là người âm hiểm xảo trá, cậu ta chỉ lo Phương Đông đoạt địa vị của cậu ta”
“Không sao cả”
Giang Ninh nói: “Chỉ cần cậu ta là một người thông minh, biết đưa Phương Nhiễm đến đối với cậu ta trăm lợi mà không có hại, còn về tờ quyền phổ kia”
Anh nhìn Phương Thu, híp mắt, lộ ra sát khí lạnh lếo!
“Một tờ quyền phổ cũng đủ cho mấy dòng họ lánh đời kia tranh đoạt, nhà họ Phương sẽ hoàn toàn loạn.”
“Núi Chung Nam cũng sẽ hoàn toàn loạn.”
“Mà đến lúc đó, chính là cơ hội của anh, hiểu không?”
Phương Thu muốn nói bản thân cũng không biết.
Anh ta không biết tại sao Giang Ninh nói đây là cơ hội của anh ta.
Nói rằng tương lai mình tiêu diệt nhà họ Phương và chiếm lấy.
Cho dù nhà họ Phương vứt bỏ anh ta, cho dù nhà họ Phương chưa từng quan tâm đ ến anh ta, nhưng dòng máu đang chảy trong người anh ta chính là huyết mạch của nhà họ Phương.
Phương Uy dù sao đi nữa vẫn là ba ruột của anh ta.
Làm sao anh ta có thể ra tay tiêu diệt nhà họ Phương?
“Tại sao… phải tiêu diệt nhà họ Phương?”
Phương Thu do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
Không biết được đáp án, anh ta cảm thấy khó chịu ở trong lòng.
Giang Ninh quay đầu, nhìn Phương Thu bằng ánh mắt bình tĩnh: “Bởi vì bọn họ đáng chết”
“Nhưng.”
“Anh nhớ không, anh đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Phương, khoảnh khắc anh đi ra khỏi cổng lớn nhà họ Phương chính là như thế, hiểu không?”
Giang Ninh phất tay, không để cho Phương Thu hỏi tiếp: “Anh chỉ cần im lặng mà nhìn thôi, làm ngư ông đắc lợi, sớm muộn gì anh cũng sẽ hiểu”
Nói xong, anh không nói gì nữa mà đi ra khỏi võ quán.