Mục lục
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực lực của Giang Ninh làm cho bọn họ rõ ràng một điều, nếu như ai trong bọn họ mà dám đi lên thì đều là tự rước lấy nhục.

“Tôi cho các ông cơ hội Giang Ninh liếc nhìn một vòng, thấy không ai dám đi lên, thản nhiên nói: “Nhưng các ông lại không trân trọng, nếu đã như vậy thì đừng trách “Giang Ninh…”

Từ Mã Hãng kêu thảm, giấy dụa lấy muốn đứng lên, nhưng mà ông ta còn sức đâu mà đứng lên: “Tôi khuyên cậu…”

*A Cấu!”

Giang Ninh không thèm để ý, nói thẳng mang xuống cho tôi!”

“Mang cái tên rác rưởi này Anh Cấu lập tức tiến lên, kéo ông ta giống như là kéo một con chó chết, trực tiếp đem Tư Mã Hãng kéo xuống, thanh âm càng ngày càng xa, rất nhanh liền biến mất.

Bên ngoài võ quán, A Phi dẫn một đám người, lít nha lít nhít, chỉ là loại khí thế như thế này, cũng đủ làm cho người ta kinh sợ không thôi.

Hoàng Ngọc Minh liền đi theo bên cạnh anh ta “Tất cả đều nghe rõ cho tôi!”

Anh ta la lớn: “Đông Hải là vùng cấm địa do chúng ta bảo vệ.”

“Bất kể là ai đến gây sự, cho dù tên đó có là ông trời đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải đem tên đó nhấn trên mặt đất, hung hăng mà đánh!”

“Đánh! Đánh!”

Tiếng rống vang động không trung, vang vọng ngay trên bầu trời võ quán.

Mấy người Phương Uy ở bên trong võ quán làm sao có thể không nghe được.

Bọn họ không thể nào đoán ra được cuối cùng thì Đông Hải có bao nhiêu người, bọn họ chỉ biết là, Giang Ninh muốn giữ bọn họ lại, lại cực kỳ đơn giản.

Đông Hải này… Quả thật là vùng đất cấm!

Giang Ninh khẳng định sẽ không nói lý với bọn họ, cũng không cần thiết nói lý với bọn họ, Cái gì mà quy tắc trên giang hồ? Giang Ninh không biết!

Anh chỉ biết quy tắc của mình!

“Chủ nhân nhà họ Phương”

Giang Ninh thấy không ai dám đứng ra, nhìn Phương Uy một chút “Lần này chỉ sợ còn cần ông đi một chuyến”

“Cậu có ý gì?”

Trong lòng Phương Uy mang cảm giác nặng rề, lập tức cảnh giác lên.

Ông ta bị Giang Ninh gài bẫy đết Chỉ qua mấy câu vô cùng đơn giản, liền có thể khiến bảy nhà khác cũng bắt đầu hoài nghỉ mình, ông ta lo lắng Giang Ninh sẽ còn gài bảy mình nữa.

Nổi sợ luôn.

Ngoại trừ người của Nhà họ Phương, tất cả đều ở lại.

Giang Ninh nói: “Đến Đông Hải của tôi gây sự, tất nhiên là phải trả giá đầt, mà cái giá này còn phải xem các gia tộc có chịu cho hay không, muốn chuộc người thì phải cầm số tiền tương ứng đến đổi”

“Cậu!”

Mấy trưởng lão lập tức tức giận đến mặt cũng đỏ lên.

Giang Ninh muốn cầm tù bọn họ!

“Hoặc là, các người cũng có thế lựa chọn đi lên, đấu một trận với tôi, chết sống có số”

Giang Ninh đột nhiên nở nụ cười, nhìn chấm chấm mấy trưởng lão: “Chỉ cần các người có thể giết tôi thì ở Đông Hải này sẽ không có ai dám giữ các người lại nữa”

Giết Giang Ninh?

Mấy trưởng lão mặt đỏ tới mang tai, nếu như bọn họ có khả năng này thì làm sao có chuyện đến cái rắm cũng không dám thả như bây giờ!

“Giang Ninh!”

Phương Uy thực sự sắp bị tức đến nổ tung rồi, Giang Ninh rõ ràng vẫn còn muốn gài bẩy mình.

Anh thả ông ta về, chính là muốn đế những nhà khác càng thêm hoài nghỉ đối với ông ta, thật sự là tưởng ông ta không biết hay sao.

“Chủ nhân nhà họ Phương có ý kiến gì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK