Không phải một bà chủ như cô đang làm việc cho Giang Ninh sao?
“Rất giỏi, thực sự rất giỏi.”
Lance nói: “Tôi không ngờ các sản phẩm công nghệ của nước Vạn Hoa các cô đã đạt tới độ cao này rồi, còn tiên tiến hơn nhiều so với ở nước ngoài.”
Anh ta quay đầu nhìn xung quanh, thấy hầu hết tất cả mọi người đều chỉ cần một chiếc điện thoại di động là có thể đi khắp mọi nơi.
Không cần phải mang theo thẻ hay giấy tờ gì đó, có thể thực hiện tất cả ở trên điện thoại, đi đến đâu cũng được!
“Nhưng mà những con chip công nghệ cao vẫn luôn được kiểm soát ở nước ngoài. Ví dụ, các dòng họ ở thành phố Hàng Thiên đều là đầu sỏ trong ngành, các cô không thể cạnh tranh nổi.”
Lần này Lance được gia tộc Cát Mễ mời tới tham gia hội nghị thượng đỉnh công nghệ để xem tình hình.
Không ngờ sẽ gặp phải vụ ám sát của võ sĩ Nhật Bản, anh ta lại càng không ngờ rằng mình sẽ phiêu bạt đến tận Thục Đô… Thiên đường ẩm thực này.
“Không tranh thì làm sao biết được?”
Giang Ninh liếc mắt nhìn Lance: “Cũng giống như anh, nếu không thử thay đổi thì làm sao có thể biết là không thể thay đổi.”
Lance mím môi và im lặng trong giây lát.
“Anh nói đúng, đã đến lúc thử thay đổi, nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu.”
Anh ta thở dài, cười khổ nói: ‘Cho đến bây giờ vân không có ai nghĩ đến sẽ làm loại chuyện này.”
Không biết phải làm như thế nào, không biết nên bắt đầu từ đâu, lại càng không biết ý nghĩa của việc làm này là gì, có lẽ cũng biết một ít nhưng có vẻ như ý nghĩa này không quan trọng đối với cá nhân đó lắm.
Mặc dù anh ta biết, nếu như thành công thì ý nghĩa sẽ hiển hiện rõ ràng, nhưng anh ta chưa hẳn chịu nổi cái giá phải trả cho việc này.
Giang Ninh không nói thêm nữa, anh sẽ không ép người khác phải làm cái gì.
Rầm tập…
Ở phía xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng với vài chiếc xe chạy nhanh tới.
Lance ngẩng đầu lên nhìn, người trong dòng họ đã tới rồi.
Anh ta lập tức đứng dậy, khôi phục lại phong thái quý ông lịch lãm, chỉnh lại quần áo một chút.
“Anh Lance!” Mấy người mặc vest lập tức tiến lên để bảo vệ anh ta, còn cảnh giác nhìn về phía Giang Ninh và Lâm Vũ Chân.
“Họ là bạn của tôi, hãy lịch sự một chút.” Lance nói thẳng.
“Vâng, thưa anh Lance.” Vệ sĩ cung kính nói rồi quay đầu nói với Giang Ninh: “Xin lôi hai người, mong hai người thứ lỗi.
Giang Ninh không nói gì, Lâm Vũ Chân nhẹ nhàng gật đầu.