Tập đoàn Lâm thị nhả ra một vài tin tức muốn thay đổi tiêu chuẩn hàng hoá, lập nên một tiêu chuẩn của riêng mình trong nước, thậm chí không tiếc cắt đứt quan hệ hợp tác với những kênh bán hàng không dễ gì mới liên hệ được.
Mạnh tay như vậy, khiến người ta nghĩ rằng, tập đoàn Lâm thị muốn kiên trì để sản phẩm mì: #. tí chuẩn cấp một, cạnh tranh trực tiếp với những thươi hiệu quốc tế khác. ˆ ị Nhưng trên thực tế thì sao?
Đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi!
Mục đích của Lâm Vũ Chân chính là muốn nhanh chóng chiếm lấy thị trường phân khúc tầm trung ở Thịnh Hải, đối tượng chính là những người tiêu thụ phổ thông nhất, ở tầng lớp thấp, mà chiếm phần đông nhất!
thật không biết là nên nói cô thông minh, hay nói cô.
giảo hoạt nữa, Lâm Vũ Chân à”
Trần Cung lắc đầu, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, còn có chút không phục, anh ta không ngờ mình lại bị tập đoàn Lâm thị lừa.
Dễ dàng bị rơi vào bẫy của đối phương như vậy.
Anh ta tung hoành trong giới thương mại bao nhiêu năm nay, từ trước đến nay chuyện gì cũng đã trải qua rồi.
Hai đối thủ còn chưa gặp mặt, một trận chiến vô hình, vậy mà anh ta đã rơi vào thế hạ phong.
Hiện giờ, sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị đã chiếm phần lớn phân ngạch của thị trường bậc trung, có thể nói, ở cả cái Thịnh Hải này cũng không tìm ra được đối thủ.
Thị trường khác hoàn toàn, không cùng đảng cấp với thương hiệu quốc tế Srilanka của họ.
Thứ họ làm là đồ cao cấp, đối tượng là những người giàu có năm ở phân khúc cao cấp, giá cả đát đỏ, nhưng lượng tiêu thụ thì không thể sánh bằng thị trường bậc.
trung được.
Dẫu sao trên thế giới này, người phổ thông bình thường mới là chủ thế.
Trần Cung hơi bực bội, không phải là vì sản phẩm của †ập đoàn Lâm thị lấy được thành tích tốt, thay đổi được tình thế, mà là bởi vì anh ta cảm thấy người như mình thì không nên để cho Lâm Vũ Chân che mắt lừa gạt một cách dễ dàng như vậy được.
Tựa như đó là một sự sỉ nhục vô cùng nặng nề.
Trong mát anh ta, rõ ràng là Lâm thị không chịu nổi một đòn, đối thủ anh ta dùng tiêu chuẩn hàng hóa quốc tế là có thể diệt gọn, vậy mà lại chơi anh ta một vố như vậy.
“Chủ tịch Trần, không ngờ Lâm Vũ Chân có chút bản lĩnh, hoàn toàn không nhìn ra”
Thư ký cũng kinh ngạc không thôi, một chiêu trộm long tráo phượng, ai cũng không nhận ra, mãi cho đến tận bây giờ, có kết quả rồi chủ tịch Trần mới phản ứng lại, thì cũng đã muộn.
“Ngày mai Lâm Vũ Chân muốn mở cuộc họp báo?”
Vẻ mặt Trần Cung hờ hững hỏi một câu.
“Vâng, để giải thích về nghiệp vụ mới của Lâm thị- cửa hàng độc quyền của họ”
Thư ký hít sâu một hơi, hành động này của Lâm thị rất ít gặp trong cái ngành này, không hợp tác với cửa hàng buôn bán, mà tự mình mở cửa hàng tiêu thụ, đồng thời phối hợp với hình thức thương mại điện tử.
Chưa từng thấy ai làm như vậy cả.
“Gọi phóng viên họ Trương kia đến đây cho tôi”
“Dạ”
Thư ký lập tức rời đi.
Trần Cung đi đi lại lại trong phòng làm việc, suy đi tính lại một lúc lâu.
Anh ta bước đến trước bàn làm việc, lấy ra một tấm danh thiếp mà anh ta lấy được từ một cửa hàng kinh doanh.
“Tút tút..”
Trần Cung không nghĩ ngợi nhiều, lập tức nhấn gọi, anh †a không bao giờ dây dưa không dứt khoát lúc cần đưa ra quyết định.
“Chào ngài, tôi là Lâm Vũ Chân”
Đầu bên kia đã có người nhận.
“Xin chào Giọng Trần Cung rất trầm, mang đầy hơi thở của một người đàn ông từng trải: “Sếp Lâm, tôi là Trần Cung, tổng đại lý của thương hiệu Sri Lanka ở Thịnh Hải”
Nghe thấy tên này, Lâm Vũ Chân liền biết đối phương là ai.
Thương hiệu quốc tế, tổng đại lý Srilanka ở Thịnh Hải!
Người mà âm thầm đẩy sản phẩm mới của tập đoàn Lâm thị thành tiêu chuẩn loại ba!