“Yên tâm, nó còn phải ở lại Thịnh Hải thêm mấy ngày, không kịp quay về giết tôi đâu.”
Giang Đạo Nhiên nói xong lại không để ý tới Giang Hải nữa, vây một chiếc xe taxi muốn rời đi, Giang Hải vội vàng đi theo. “ z7 d4 3 Lúc này, Giang Ninh đứng trên ban công trên tầng của khách sạn, cúi đầu nhìn Giang Đạo Nhiên vừa lên xe, không nói một lời.
Ánh mắt hắn rất lạnh lùng.
Trong đầu hắn lập tức nghĩ đến cảnh tượng mười lãm năm trước, mẹ con bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, phải sống lang thang kháp nơi…
“Rắc!”
Tay của Giang Ninh nắm lấy trên lan can, rắc một tiếng vang lên, lan can cũng bị hắn bóp bẹp!
Hắn biết đó không phải là ý định ban đầu của Giang Đạo.
Nhiên. Năm đó, ông ta không có quyền lựa chọn, nhưng vì sao ông ta còn không tranh luận lấy một câu?
Giang Ninh không thể tha thứ cho ông ta được.
“Chồng à?”
Lâm Vũ Chân ở trong phòng khách, nhìn Giang Ninh đứng lặng lẽ một mình ngoài ban công.
“Bên ngoài gió lớn, anh vào phòng đi.”
Giang Ninh hít sâu một hơi, sác mặt khôi phục lại như cũ và xoay người vào phòng, đóng cửa sổ sát đất lại.
“Em còn chưa tỉnh rượu, quay về đi ngủ đi.”
“Em muốn anh ôm em ngủ cơ”
“Ừ, anh ôm em ngủ”
Lâm Vũ Chân rúc vào trong lòng Giang Ninh và có cảm giác đặc biệt an toàn.
Cô vẫn không nhúc nhích, tai áp lên ngực của Giang Ninh, trong ánh mát đầy vẻ nghiêm túc như muốn nghe được điều gì đó khác thường từ trong nhịp tim của hán.
“Chồng, em nghe được trong lòng anh có chuyện.”
Lâm Vũ Chân đột nhiên mở miệng.
Giang Ninh không nói gì.
Cô ngẩng đầu và khẽ nói: “Bây giờ anh còn không thể nói cho em biết sao?”
“Xin lỗi”
Giang Ninh ôm Lâm Vũ Chân: “Anh không nên giấu em, nhưng có chuyện mà bản thân anh vẫn còn chưa suy nghĩ cẩn thận, cho nên không biết phải nói với em thế nào. Em sẽ trách anh sao?”
Lâm Vũ Chân lắc đầu.
“Vậy bao giờ anh muốn nói thì nói cho em biết cũng được”
“Cảm ơn vợ, ngủ đi.”
Hai người ôm nhau, suốt đêm không nói chuyện.
‘Tống Thành đã thức dậy từ sớm. Đêm qua, gã suýt nữa chết vì mệt ở trên giường. Tôn Lâm Lâm giống như phát điên, không ngừng đòi hỏi, lại giống như con sói ăn mãi không no.
Tôn Lâm Lâm thích sự k1ch thích, càng ở bên ngoài, ở loại thành phố xa lạ thế này thì vẻ hoang dã lộ ra trên người cô ta càng làm cho Tống Thành muốn ngừng cũng không được.
Đêm qua, trên giường, trên sô pha, trong phòng tắm, phòng bếp, thậm chí là ban công…
“Cậu hai.”
Tần Khang Sâm trở về, cung kính gọi lên một tiếng đã kéo Tống Thành rời khỏi mạch suy nghĩ.
“Sao rồi? Đã xác định chưa?”
Bây giờ gã có phần nôn nóng, không thể chờ đợi được nữa.
Không chỉ anh cả mình ở phương bắc bên kia có thể cảm giác được, sẽ đến Thịnh Hải cướp giật, chỉ sợ nhà họ Tô, nhà họ Thiết phía sau cũng sẽ phái người đến đây.
Bây giờ, còn có vợ gã Tôn Lâm Lâm. Gã sợ nếu còn ở lại Thịnh Hải, mình sẽ bị ép khô mất.
Không chờ được nữa, phải mau chóng giải quyết, sau đó rời khỏi Thịnh Hải.
“Tôi đã theo dõi suốt hai ngày, xác định nhà họ Cao không có cao thủ nào khác”
Tân Khang Sâm khẽ nhíu mày: “Nhưng mấy ngày nay có không ít người ra vào nhà họ Cao, bọn họ cũng không tính là cao thủ, một mình tôi có thể gi ết chết được!”
“Vậy thì không sao.”
Tống Thành nói: “Nếu thật sự xác định không có cao thủ nào khác, vậy chuẩn bị ra tay thôi!”
Vẻ mặt gã lạnh lùng, không muốn phải chờ thêm một giây nào nữa.
Giết chị em nhà họ Cao rồi đoạt lại thế giới ngầm ở Thịnh Hải, gã sẽ lập được công lớn. Sau này khi tranh đoạt vị trí gia chủ nhà họ Tống, cho dù là Tống Cương cũng không cách nào tranh được với gã.
Dù sao, đây là Thịnh Hải!
Nơi đây có tài nguyên khổng lồ!
“Vâng!”
Tân Khang Sâm nói đầy vẻ uy nghiêm đáng sợ: “Tất cả đã chuẩn bị xong, đêm mai, chúng ta sẽ huyết tẩy nhà họ Cao!”