Những gì trải qua trong mấy ngày ngản ngủi lại giống như nắm mơ vậy.
Từ khi hiểu chuyện tới nay, cô ta đã được gửi nuôi trong nhà người khác, sau khi trưởng thành lại phải sống một thân một mình..‹ Cô ta chưa từng được cảm nhận tình thân, càng chưa từng có cảm giác ấm áp.
Cô ta vẫn cảm thấy mình là người bị thế giới vứt bỏ, không biết xuất thân của mình, càng không biết ba mẹ mình là ai.
Hơn hai mươi năm qua, cô ta dường như không thể hòa hợp được với thế giới vậy.
Cảm giác hài lòng và vui vẻ luôn là của người khác, không có liên quan gì với mình.
Nhưng hôm nay, cô ta có được một cảm giác của riêng mình.
Một loại cảm giác thân thiết, một cảm giác ấm áp.
Dù thế nào Trần Ngọc cũng không ngờ mình lại có cảm giác này từ trong một doanh nghiệp.
“Ngủ đi, ngày mai bắt đầu, cố gắng cố gắng lên!”
Trên mặt cô ta tươi cười, dường như đã tìm được phương đi của mình, tìm được cuộc sống mà mình mong muốn.
Đêm khuya dần.
Diệp Cưồng giống như một bóng ma ẩn nấp trong bóng đêm, không ngừng lần tìm về phía phòng ký túc của Trần Ngọc.
Muốn giết một người, hơn nữa chỉ là giết một người phụ nữ bình thường thì căn bản không có bất kỳ khó khăn nào đối với gã!
“Vù”
Tốc độ của gã đột nhiên tăng lên, trong tay nắm chặt một con dao găm.
Gã giống như một con mãnh hổ tới gần con mồi mình muốn giết vào tối nay!
Nhưng đột nhiên…
Một khí tức đáng sợ truyền đến!
Màu mắt Diệp Cuồng nhất thời biến đổi, lập tức đứng lại.
Gã nhìn kỹ, dường như trong đêm tối có mấy chục con sói đang nhìn mình!
Những đôi mắt này chỉ còn thiếu nước phát ra ánh sáng màu xanhI
Vừa thấy mình, những đôi mắt này càng lúc càng sáng hơn, mang theo sự hưng phấn, mang theo phẫn nộ cùng sát khí điên cuồng!
“Thật sự không ngờ còn có người dám ẩn nấp tới đây!”
“Là quá coi thường chúng ta sao?”
“Mẹ nó, có phải gã cảm thấy bốn chữ cấm địa Đông Hải chỉ là nói chơi hay không hả?”
Một bóng người đi ra. Anh Cẩu vẫn cởi tr@n, cơ bắp cuồn cuộn, so với anh ta mấy tháng trước thì hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
Lại một bóng người bước ra, trên mặt đầy sát khí: “Tối nay, đừng ai tranh cướp người này với tôi đấy!”
“Cậu nói không cướp thì không cướp à? Hôm nay tôi không thể nể mặt lão Bát được!”
“Vậy thì đừng nói nhảm nữa, cùng tiến lên, ai giết được chính là của người đó!”
Từng bóng người từ trong bóng tối bước ra. Vẻ mặt Diệp Cuồng càng lúc càng khó coi.
Gã không ngờ ở đây có nhiều cao thủ như vậy.
Hơn nữa gã cảm giác được khí thế của mỗi người đều không kém.
Đủ ba mươi người!
Bọn họ lại còn đang tranh đoạt xem ai có thể giết mình à?
Kiêu căng!
Cuồng vọng!
Vẫn chưa có người nào dám cuồng vọng hơn Diệp.
Cuồng gã đâu!
“Các người… là ai?”
Diệp Cuồng lạnh lùng nói, gã đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ chiến đấu.
Gã hơi bất ngờ. Vừa rồi khi mình đi vào, căn bản không cảm giác được ở đây có người, nhưng bây giờ xem ra bọn họ đã sớm chờ mình ở đây!
“Người muốn lấy mạng của mày!”
Anh Cẩu không hề nói nhảm.
Anh ta sợ chậm một bước sẽ bị anh em khác cướp đi một máu này!
“Giết!”
Liên tục tiến hành huấn luyện giai đoạn thứ hai, hôm nay cuối cùng mới có cơ hội chiến đấu, sự hung bạo được đè nén trong xương cốt đám người anh Cẩu thật lâu, lúc này đã hoàn toàn bạo phát ra!
Binh bốp!
Từng bóng dáng đánh móc sau gáy, ba mươi người lại giống như ba mươi con sói!
Điên cuồng!
Hung ác!
Tàn bạo!
“Đâm đầu vào chỗ chết!”
Diệp Cuồng giận dữ, người nào cũng dám nói phải giết mình à?
Nằm mơ đi!
Gã giơ nắm đấm lên đánh, không ngờ người trước mắt không hề tránh đi mà còn hưng phấn nhìn mình, hai tay chợt giơ ra như muốn bắt được mình!
Nếu gã bị bắt, những người khác cùng nhau công kích thì gã chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.
Người này bị điên sao?
Diệp Cưồng vội vàng lùi lại, nhìn vô số người xông lên, trong lòng gã chợt hoảng hốt.