“Tôi…”
Sắc mặt Vương Tuyền tái nhợt, đứng ở đó hoàn toàn không dám nói lời nào.
Giang Ninh quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân: “Gọi tới rồi sao?”
“Em đã gọi điện thoại rồi, sẽ tới ngay thôi: Vẻ mặt của Lâm Vũ Chân cũng tức giận không kém.
Bởi vì, tên Vương Tuyền ở trước mắt này xét cho cùng thì chính là nhân viên Lâm Thị của cô.
Việc làm như vậy không chỉ là làm trái với văn hóa doanh nghiệp của Lâm Thị mà cũng coi là làm việc xấu.
Cô không cho phép Lâm Thị có một nhân viên như vậy.
Ngay sau đó, một chiếc ô tô mà đen chạy nhanh đến.
Một người đàn ông cao lớn vội vàng chạy tới.
Anh ta nâng kính lên và liếc nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt lập tức rơi vào người Lâm Vũ Chân, Phương Sở đã nhìn thấy hình của cô ở trong hồ sơ của công ty.
“Tổng giám đốc Lâm” Phương Sở vội vàng nói: “Không biết tổng giám đốc Lâm đã đến đảo phía Nam, tôi nên cử người đi đón” Công ty phải làm bàn giao, bản thân có thể ở lại, tiếp tục đảm nhiệm vị trí quản lý hay không thì ấn tượng đầu tiên đối với Lâm Vũ Chân thật sư rất quan trọng.
Phương Sở không muốn thất nghiệp, mất việc ở đảo phía Nam, muốn tìm một công việc khác thật sự quá khó.
“Không phải là anh đã sắp xếp sao?”
Lâm Vũ Chân nhìn Phương Sở: “Hơn nữa còn tiếp đãi rất tốt nữa” Cô chỉ tay vào Vương Tuyền.
“Người này có phải là một trong những người có năng lực bên của quản lý Phương Sở không?”
Cơ thể Phương Sở run lên.
“Không phải. Không phải” Anh ta vội vàng xua tay.
Vương Tuyền nghe vậy thì sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi, anh ta đúng là không có quan hệ gì với Phương Sở nhưng Phương Sở vội vàng phủi sạch quan hệ như vậy thì đủ để chứng minh rằng Giang Ninh và Lâm Vũ Chân không phải là người mà anh ta có thể chêu trọc vào.
Làm sao anh ta biết được du khách ở trong đoàn này lại có thể có ông chủ của công ty mình.
“Quản lý Phương Sở, tôi… tôi không biết” Vương Tuyền vội vàng nói: “Tôi không biết họ là… của công ty chúng ta”
“Không phải cái gì?”
Phương Sở xụ mặt, nghiêm nghị quát: “Chẳng lẽ không phải là ông chủ của chúng ty chúng ta thì cậu có thể có dụng ý xấu đòi giá cao khách sao?”
“Vương Tuyền đúng không, cậu bị đuổi việc” Phương Sở nói không có một chút thương tiếc: “Hơn nữa, tất cả tiền lương và tiền thưởng của cậu tháng này sẽ bị khấu trừ để làm cảnh cáo” Nếu như không xử lý Vương Tuyền thì Lâm Vũ Chân sao có thể hả giận, cô không hả giận thì bản thân anh ta cũng sẽ kết thúc.
Bây giờ công ty du lịch Mộng Thiên Nhai đã là sản nghiệp của Lâm Thị, chỉ cần một câu nói của Lâm Vũ Chân liền có thể khiến anh ta cuốn xéo.
Vương Tuyền bị đuổi đi dù sao thì vẫn tốt hơn là mình bị tống khứ.
Nghe thấy bản thân bị đuổi việc, sắc mặt của Vương Tuyền ngay lập tức tái nhợt, nhất là, Phương Sở nói tiền lương và tiền thưởng của anh ta đều không có càng khiến trái tim anh ta đột nhiên chìm xuống đáy lòng.