Ngay cả đến lúc chết thì ông ta vẫn luôn suy nghĩ cho anh, một mình gánh chịu nỗi phẫn uất và sự áp bức lăng nhục.
Nhưng ông ta không có tiếc nuối gì sao?
Cho đến khi chết, ông ta cũng không thể cứu người phụ nữ mình yêu ra được.
“Hà đạo nhân không muốn anh dẫm vào vết xe đổ của ông ấy”
Lâm Vũ Chân mở miệng, hít sâu một hơi: “Ông ấy đã trải qua việc chia xa với người mình yêu, ông ấy không muốn anh cũng trải qua chuyện như thế”
Loại đau khổ đó ấy à, xa người mình yêu thương nhất hơn hai mươi năm!
Cô không thể tưởng tượng, cũng không muốn nghĩ về nó, không phải người trong cuộc, sao có thể đồng cảm được?
Nếu như cô và Giang Ninh xa nhau, thậm chí vĩnh viễn không thể gặp lại nhau được thì Lâm Vũ Chân cảm thấy đó chính là ngày tối tăm nhất trong cuộc đời mình.
Cô có thể kiên trì chống đỡ được không? Không thể!
Giang Ninh hít thở sâu, quay đầu lại nhìn Lâm Vũ Chân, vươn tay ôm cô vào lòng.
“Anh sẽ không để em đi, bất kỳ người nào cũng không thể chia rẽ chúng ta”
Anh ôm Lâm Vũ Chân, nhẹ nhàng vỗ lên tóc cô: “Bất cứ ai cũng không thể!”
Giang Ninh thu dọn tro cốt của Hà đạo nhân lại cẩn thận.
Anh nhớ là Hà đạo nhân từng nói với anh rằng nếu như ông ta chết rồi thì Giang Ninh đưa tro cốt của ông ta về đạo quán mà ông ta từng ở.
Lâm Vũ Chân trở về rồi.
Bây giờ Lâm thị đang trên đà phát triển nhanh chóng, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện cần cô đi giải quyết, cô không thể bị dừng bước lại được.
Võ quán Cực Đạo!
Giang Ninh ngồi ở đại sảnh, Đàm Hưng và mấy người khác ngồi hai bên.
Bọn họ đều là những tông sư được muôn người kính trọng trong giới giang hồ.
Lần này nhà họ Phương đến quấy rối trước linh đường của Hà đạo nhân, vừa ngông cuồng vừa hung hăng khiến bọn họ vô cùng căm phẫn!
Không cần phải nói, Phương Hồng Sơn ăn nói kiêu căng, cố hết sức làm giảm vị thế của giới giang hồ, cái vẻ chỉ tay năm ngón của ông ta càng khiến bọn họ tức giận.
“Mấy dòng họ lánh đời đó cứ làm như bản thân bọn họ luôn hơn người ta một bậc vậy”
Một vị tông sư già siết chặt bàn tay, tức giận nói: “Trong mắt bọn họ, chúng ta đều là giun dế sao? Là người mà bọn họ có thể mặc sức ức hiếp sao?”
Cho dù là Hà đạo nhân!
Ông ta là một cao thủ hơn người nhưng vẫn bị bọn họ đùa giỡn trong lòng bàn tay, bị bọn họ uy hiếp, lợi dụng hai mươi năm, cuối cùng cho dù ông ta đánh đổi tính mạng cũng không thể cứu được người mình muốn cứu.
Dòng họ lánh đời như hà họ Phương hoàn toàn không coi tính mạng của bọn họ ra gì.
Cái gì mà tách biệt với đời chứ, chỉ là thứ chó mát “Tôi cảm thấy tập hợp mọi người lại võ quán Cực Đạo rất tốt”