Anh ta lập tức gọi người, không phải là để báo thù Giang Ninh, mà là rón ra rón rén cẩn thận tỉ mỉ khiên từng đàn em một của mình đi.
Không dám phát ra một tiếng ồn nào.
Mà lúc này.
Lâu trên, trong một căn phòng của Giang Ninh.
Tô Vân đã thay xong áo ngủ, cùng với Lâm Vũ Chân, có chút nhăn nhó đi đến trước mặt của Giang Ninh.
“Buổi tối Tô Vân không dám ngủ một mình, muốn ngủ cùng chúng ta” Mặt của Lâm Vũ Chân cũng tự ngượng.
Rõ ràng là một câu nói rất nghiêm chỉnh, tại sao nghe thì có chút kỳ cục vậy.
“Không được” Giang Ninh từ chối không chút do dự.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Tô Vân một cái: “Bao nhiêu tuổi rồi? Cô còn muốn ngủ cùng chúng tôi, còn thanh danh của tôi thì sao?”
Tô Vân gần như muôn phun máu, mở to mắt nhìn không chút động đậy nhìn Giang Ninh.
Căn bản là không dám tin, da mặt của ai đó, lại có thể dày đến mức độ này.
Thanh danh của ai chứ?
“Vợ ơi, em quá cưng chiêu cô ta rồi, như vậy không tốt đâu: ‘Vẻ mặt Giang Ninh tràn đây uất ức, nếu như Phương Mật có mặt ở đây, đánh chết anh ta cũng không dám tin Giang Ninh lại có biểu hiện như thế.
“Cái này mà bị truyền ra ngoài, anh làm sao có thể làm người nữa?”
Giang Ninh nhìn Lâm Vũ Chân, giọng nói càng uất ức.
Mặt của Lâm Vũ Chân càng đỏ.
Đúng vậy, truyền đi như vậy danh tiếng đích thực là không dễ nghe.
Người khác sẽ nói Giang Ninh thế nào?
Nói anh ở rể vậy mà không được ngủ cùng cô, cô còn muốn ở cùng Tô Vân…
Vậy làm sao được.
Nhưng anh là chồng cô.
“Tô Vân, hình như không được.”
Lâm Vũ Chân quay đầu, nhìn Tô Vân: “Chị đã nói không thích hợp” Lời cô còn chưa xong, Tô Vân khoát tay áo.
“Chị, em không sợ.”
Vẻ mặt Tô Vân tràn đầy bất đắc dĩ, liên tục nói: “Em cảm thấy chồng chị mới là kẻ đáng sợ nhất trên đời này, người khác so với anh ấy chỉ là con tôm nhỏ” Nói đùa gì chứ?
Tưởng cô ấy chưa từng thấy thân thủ dũng mãnh của Giang Ninh sao?
Tưởng cô ấy chưa từng thấy da mặt còn dày hơn da mặt Giang Ninh sao?