Mục lục
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến lúc đó căn nhà cũng được đẩy đổ, lại không phải là đền tiền sao? Cho bao nhiêu được bấy nhiêu, thích nhận hay không nhận thì tùy. Chơi tranh cãi giở trò xấu à, chúng vốn là người trong nghề, cũng không tin hai người già chưa chịu chết này dây dưa hơn được chúng.

Gã ra lệnh một tiếng, lại lập tức dẫn theo mười mấy.

người lao về phía nhà Thập Bát.

Mấy người bị đánh gấy chân vừa mở miệng muốn nói gì đó, cũng biết nếu bọn họ nói lời xui xẻo gì nữa, tên mặt sẹo này nhẫn tâm lên thì sợ rằng sẽ giế t chết bọn họ.

mất!

Lúc đó, ở nhà Thập Bát, Giang Ninh đã tìm hiếu rõ mọi chuyện.

“Chúng tôi… Chúng tôi không muốn phá, sống ở đây cả đời, bây giờ đột nhiên muốn chúng tôi dọn đi, chúng tôi có thể đi đâu chứ? Có chút tiền như vậy, muốn đi viện dưỡng lão cũng không đủ!”

Trên mặt mấy người hàng xóm cũng đầy vẻ bất lực: “Đừng nói tới có thể đi mua nhà trong thành phố, ngay cả buồng vệ sinh cũng không mua nổi đâu!”

Cho dù có thể thì bọn họ cũng ở không quen, không nói tới giá cả mọi thứ trong thành phố cao, ngay cả một người hàng xóm để nói chuyện cũng không có, bọn họ căn bản không muốn sống cuộc sống như vậy.

“Các người không muốn đi thì không ai có thể bắt các người đi được”

Giang Ninh nói thẳng.

“Trang Phấn kia rất lợi hại! Nghe nói gã có rất nhiều bạn bè trong và ngoài giới xã hội đen, đều là người có thủ đoạn đặc biệt!”

Có người lo lắng: “Các người vẫn đừng gây chuyện thì hơn, nhanh chóng rời khỏi đây đi. Chúng không dám ra tay với chúng tôi, nhưng các người là người bên ngoài tới…”

Vẻ mặt Giang Ninh vô cảm, Thập Bát chết, nếu hắn đến ba mẹ cậu ấy mà cũng không bảo vệ nổi, vậy hắn thật sự có lỗi với Thập Bát.

Không đợi Giang Ninh nói gì, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn!

Mấy hàng xóm nghe được tiếng động liền biến sác, vội vàng xông ra xem, liền thấy có mấy máy xúc, muốn đẩy đổ nhà của mọi người, ai nấy đều sốt ruột tới đỏ cả mát.

“Dừng tay! Dừng tay lại!”

Nhưng những máy xúc này lại không hề dừng lại.

“Đẩy đổ cho tôi! Xảy ra chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm!”

Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo cười lớn rồi kêu lên.

Gã chính là muốn tiền trảm hậu tấu!

Đáng lẽ phải làm như vậy từ lâu rồi. Chẳng còn nhà, đám dân đáng chết trong thôn này còn lựa chọn gì nữa?

Còn không phải ngoan ngoãn cầm tiền rồi lập tức cút đi saol “Đẩy!”

Tên mặt sẹo hô to, mát nhìn đám người Giang Ninh đi từ trong nhà ra, trên mặt đầy vẻ khiêu khích. Chờ đẩy đổ những căn nhà này xong, gã sẽ lại tới trừng trị đám người Giang Ninh này!

Thấy máy xúc muốn tiến lên, ánh mắt Giang Ninh chợt lạnh xuống.

“A Cẩu!”

Hắn kêu lên một tiếng, đám người anh Cẩu lập tức lao ra ngoài giống như những con sói lên cơn điên.

Tốc độ cực nhanh!

Bọn họ xông tới trước máy xúc rồi nhún người nhảy lên, đẩy thùng máy và kéo đứt dây điện.

“Xoẹt xoẹt…

Máy xúc lập tức dừng lại.

Hơn mười giây ngán ngủi, đám người anh Cẩu lại làm cho ba chiếc máy xúc đều dừng lại, những người lái máy xúc đều bị bọn họ trực tiếp ném từ trên máy xúc xuống.

“Các người muốn chết!”

‘Tên mặt sẹo tức giận hô to: “Các người đánh người của tôi à?I”

Bây giờ còn dám phá hỏng máy móc của gã!

Gã hét lớn một tiếng, mười mấy người phía sau lao tới, kẻ nào kẻ nấy đều như hung thần ác sát, vô cùng hung ác.

Hàng xóm xung quanh sợ tới mức tái mặt, căn bản cũng không dám xông qua.

“Cậu đi nhanh đi! Đám người này đều đã từng ngồi tù đấy, không có kẻ nào là người tốt đâu!”

“Đi mau! Chúng không dám tùy ý ra tay với người địa phương chúng tôi nhưng các cậu từ bên ngoài tới lại khác, đi mau!”

Mấy người hàng xóm vội vàng hạ giọng khuyên Giang Ninh rời đi.

Ngay cả Lưu Dương cũng lo lắng không yên.

Ông bước nhanh tới trước mặt Giang Ninh: “Đi maul Chúng đều không phải là người tốt, sẽ ra tay thật đấy.

Chúng ta không ngăn cản được chúng đâu!”

Giang Ninh lác đầu.

Hán nhìn người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo kia, sác mặt trầm xuống: “Anh chính là Trang Phấn?”

“Hừ, ông đây không phải. Là mày nói muốn gặp ông chủ của bọn tao à?”

Người đàn ông vạm vỡ mặt sẹo cười lạnh một tiếng: “Mẹ nó, can đảm đấy. Chỉ dựa vào các người cũng có tư cách gặp ông chủ của bọn tao sao?”

“Tao còn tưởng là ai có gan chó ở đâu ra!”

Gã nhìn Giang Ninh hoàn toàn không khách sáo: “Bất kể các người là ai, từ đâu tới, ở chỗ tao, mày có là rồng cũng phải cuộn người lại, là hổ cũng phải nằm xuống cho tao! Nơi này là do ông đây định đoạt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK