Mục lục
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?

“ẨY. Dich tớt không? Đánh gi để được 2 Đầu GỘi bơi còn lờ muốn nói TỂ Hìno quà ủng hô tác giả nhet Không đến hai ngày, tổn thất những sáu mươi triệu!

Đều là tiền thật bạc thật đấy!

Vu Phóng rỉ máu trong lòng.

*Ting ting ting…”

Điện Roai của hắn ta vang lên, là Vũ Điền gọi Sài, dò tại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao trong một thời gian ngắn ngủi đã tổn thất nhiều tiền của gia đình vậy.

“Ba, con tính sai rồi”

Vu Phóng hơi phẫn nộ: “Đánh giá thấp thực lực của tên khốn ở Đông Hải, chúng ta nhất định phải tính toán thật kỹ một lần nữa”

Vu Điền giao cho Vu Phóng xử lý, được biết muốn đối phó với nhà họ Lâm ở Đông Hải không phải là một chuyện dễ dàng gì, dù cho trước đây, ông ta chưa từng đặt gia tộc hạng ba ở Đông Hải kia vào mắt.

Nhưng bây giờ, tập đoàn Lâm thị rõ ràng đã phát triển thành một tập đoàn lớn mạnh.

“Con cứ mạnh dạn làm đi! Có gì cần ba giúp thì cứ nói Vu Điền cúp điện thoại.

Ông ta an ủi Vu Phóng, trái lại lại càng khiến cho Vu Phóng không thoải mái.

Đối phó với một Giang Ninh, một nhà họ Lâm mà cần phải dùng hết sạch tài nguyên nhà họ Vu hay sao?

“Cậu Vu, giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Tên thuộc hạ không biết phải làm sao, trong thời gian ngắn đã tổn thất nhiều như vậy, nếu tiếp tục thì sẽ chỉ chịu tổn thất càng nhiều hơn thôi.

“Tạm thời dừng tay”

Vu Phóng nói: “Chúng ta phải chọn một cơ hội thích hợp hơn, đợi lúc nhà họ Lâm buông lỏng cảnh giác, thì cho chúng một kích chí mạng.”

Chẳng phải tập đoàn Lâm thị muốn tiến quân vào tỉnh thành hay sao? Vậy thì đợi chúng vào rồi, đến lúc đó đối phó càng thuận lợi hơn, dẫu sao, tỉnh thành là địa bàn của nhà họ Vu, tiến vào Đông Hải đối phó với nhà họ Lâm quả thực là một chuyện không dễ dàng gì.

“Xem ra, tôi phải liên hệ với nhà họ Kim, hai bên liên thủ, cho tập đoàn Lâm thị một bài học mới được.”

Trong lúc Vu Phóng còn đang sắp xếp lại kế hoạch, thì đám người Chương Trình đã tiến về phía Đông Hải.

Lần hành động này có tất cả năm vị đại lão ở tỉnh thành, ngoài Chương Trình ra, còn có bốn vị khác cũng nóng lòng không thể chờ đợi được nữa.

Mọi người hiểu ngầm với nhau, biết rằng nếu đơn độc tiến vào Đông Hải, cho dù có thể chiếm được địa bàn nhưng tổn thất cũng cực lớn, đến lúc đó có thể sẽ bị những đại lão khác ở tỉnh thành nhân cơ hội đục nước béo cò.

Đầu là lũ cáo già, ai lại nguyện ý chịu thiệt?

Vậy nên, mọi người không nói ra, quyết định cùng nhau ra tay bao vây Đông Hải, đợi lấy được Đông Hải rồi, sau đó mới bàn bạc xem nên chia miếng bánh này thế nào.

Dẫu sao, vị trí địa lý thành phố Đông Hải được thiên trước đây Phó gia đã ra lệnh, không cho phép bất cứ ai tự ý đến cướp địa bàn đã thuộc về người khác. Nhưng thế giới ngầm ở Đông Hải đã trở thành nơi không chủ rồi.

Nếu để lỡ cơ hội này, không biết sẽ phải đợi đến bao giờ nữat €ó tiền mọi người cùng kiếm về, như vậy có thể giảm thiểu tổn thất và nguy hiểm, sao lại không làm.

Mấy chục chiếc xe đầy khí thế men theo đường quốc lộ từ trên tỉnh thành tiến thẳng vào thành phố Đông Hải.

“Lần này Trương Đại Bào mang theo không ít cao thủ, có đến ba mươi người, đều là những người độc ác nhất trong tay hắn”

Cao Phi nói: “Xem ra, hắn muốn cướp nhiều tài nguyên hơn”

“Không sao, cái bánh lớn như vậy, cho dù được chia miếng nhỏ thì cũng kiếm không ít đâu”

Chương Trình không để ý mấy thứ này, giờ gã rất lo lắng không biết có thể thuận lợi đoạt lấy được thế giới ngầm ở Đông Hải hay không.

Không hiểu tại sao, càng tiến sát thành phố Đông Hải, gã càng không nắm chắc, tựa như đầu bên đó đang ẩn nấp một con mãnh thú đang há to mồm máu me chực chờ chúng, chỉ cần bị nó nuốt xuống, thì ngay cả xương cũng không còn.

“Hừ, lần này, tôi xem Giang Ninh kia sẽ chết thế nào!”

Lâm Võ cười âm hiểi ợi hản chết rồi, một nhà Lâm Võ cũng sẽ chết! Giả vờ chăm sóc ba tôi, còn không phải là để cho người ta thấy, người ta cho rằng chúng là người lương thiện chắc? Lâm Văn ơi Lâm Văn, sao trước đây tao không nhìn ra mày giả dối nhường này!”

Tin tức Lâm Văn muốn đón Lâm Tiêu về dưỡng già đã truyền ra ngoài, nhưng Lâm Võ không tin.

Ông ta chỉ cảm thấy, Lâm Tiêu bị Lâm Văn lợi dụng, lợi dụng ông cụ nói tốt cho mình mà thôi.

Mối thù Giang Ninh đánh gãy chân ông ta, ông ta nhất định phải báo thù!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK