Mục lục
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng khách quý.

Tống Tiểu Vũ đang giải thích cho Giang Ninh chuyện mình lấy được tin tức thế nào.

“Đây là tất cả bộ phận sản nghiệp của gia tộc lớn hạng ba và gia tộc lớn hạng hai cùng mạng lưới lợi ích giữa bọn họ.”

“Trong đó có mấy nhà qua lại thân thiết với gia tộc lớn hàng đầu, thậm chí có thể có liên hệ với mấy gia tộc hào môn siêu cấp”

Tống Tiểu Vũ nói: “Nhưng chỉ tra được đến đó thôi, phía sau thì không có cách nào tra được nữa.”

Giang Ninh khẽ gật đầu.

Phần ném danh trạng này của Tống Tiểu Vũ thật ra không tính là có trọng lượng lớn.

Bởi vì rất nhiều tin tức có phần sai lệch, không phải quá chính xác.

Phương bắc này lại có mấy người hiểu rõ tình hình ở đây.

hơn Giang Ninh chứ?

Nhưng hắn vẫn cho Tống Tiểu Vũ cơ hội, bởi vì có thể làm được như vậy, đủ để chứng minh năng lực của Tống Tiểu Vũ.

“Cậu tốn bao nhiêu thời gian?”

Giang Ninh hỏi.

“Hơn sáu năm.”

Tống Tiểu Vũ không che giấu: “Đây là con át chủ bài tôi chuẩn bị để cạnh tranh vị trí gia chủ nhà họ Tống. Thật ra tôi còn chưa thật sự hoàn thành, còn cách phần tôi dự đoán…”

“Cậu cũng biết trong này có rất nhiều điểm sai lầm chứ?”

“Tôi biết.”

Tống Tiểu Vũ thẳng thắn nói.

“Nhưng đây không phải là do năng lực tôi chưa đủ, mà là… tôi không tiếp xúc được tới một vài thứ. Chỉ cần cho tôi cơ hội, tôi có thể biết rõ mạng lưới của cả phương bắc!”

Thứ cậu ta thiếu không phải là thực lực mà là cơ hội!

“Được, tôi cho cậu cơ hội này, để cho cậu học được càng nhiều thứ hơn”

Giang Ninh vừa dứt lời, cửa phòng đá bị người ta đá văng ral “Rầm!”

Chu Phương xông vào đầu tiên, vừa ngước mắt lại thấy Tống Tiểu Vũ và Giang Ninh đang nói chuyện, hình như đang nói đã sỉ nhục gã thế nào. Gã càng thẹn quá thành giận.

“Tống Tiểu Vũ!”

Gã tức giận hét lên: “Thật giỏi cho gia chủ nhà họ Tống nhỉ?!”

“Thế nào? Cảm giác đạp lên trên mặt nhà họ Chu tôi và nhà họ Ngô rất thú vị, đúng không?”

Tống Tiểu Vũ thoáng ngẩn người, không biết Chu Phương nói vậy là có ý gì.

Nhưng thấy gã dẫn người trực tiếp xông vào, sắc mặt cậu ta lập tức trầm xuống.

Giang Ninh còn ở đây, Chu Phương làm vậy là vô cùng bất kính đối với Giang Ninh!

“Tôi không biết anh đang nói gì, nhưng anh tùy tiện xông vào thì có phần quá đáng rồi đấy”

Trên người Tống Tiểu Vũ lập tức có thêm một khí tức của người cầm quyền, không ngờ giống như một gia chủ nói với đám con cháu của mình: “Đây là bữa tiệc của nhà họ Tống tôi. Người nhà họ Chu anh tới là khách, nhưng nếu tới quấy rối thì chỉ sợ không được đâu!”

“Ha ha hai”

Chu Phương nghe giọng điệu này của Tống Tiểu Vũ lại không nhịn được cười ha hả.

Gã dường như nghe được chuyện gì nực cười vậy.

“Cậu còn thật sự xem mình là gia chủ à? Đồ chó chỉ giỏi làm màu!”

Vẻ mặt Chu Phương dữ tợn: “Tôi cho cậu biết, ở trong mắt tôi, cậu vĩnh viễn đều là thằng nhóc tầm thường, một rác rưởi không hề có cảm giác tồn tại kia!”

“Nhà họ Tống thế mà lại để cậu làm gia chủ, hóa ra anh em của cậu đều chết sạch rồi à!”

Vẻ mặt Tống Tiểu Vũ hoàn toàn trầm xuống.

“Nhà họ Chu anh chỉ có chút giáo dưỡng như vậy thôi sao?”

“Mẹ nó, cậu bớt giáo huấn tôi đi!”

Chu Phương phất tay: “Cậu còn chưa tư cách này đâu!”

“Tôi cho cậu biết, hôm nay cậu không làm cho tôi thấy thỏa mãn, tôi lại gi ết chết cậu! Ngay cả nhà họ Tống của cậu cũng giết luôn!”

Kiêu căng!

Ngang ngược!

Mấy người đàn ông đứng phía sau gã lộ ra vẻ mặt thâm trầm, chỉ nhìn xương gò má nhô cao, còn cả vết chai trên khớp xương tay lại biết những người này đều là người luyện võ, hơn nữa còn có thực lực không tệ.

Mục đích Chu Phương gọi bọn họ tới là muốn Tống Tiểu Vũ phải cúi đầu.

Bằng không, gã sẽ điên cuồng sỉ nhục Tống Tiểu Vũ, làm Tống Tiểu Vũ và nhà họ Tống khó có thể ngẩng đầu ở phương bắc này!

Không chỉ có gã, còn có Ngô Phàm.

Cho dù y không nói một lời, nhưng Tống Tiểu Vũ hiểu rõ Ngô Phàm này càng thâm độc, tàn nhãn hơn, thích âm thầm ném đá giấu tay!

Lúc này, trong phòng khách quý, Ngô Phàm và Tống Tiểu Vũ dẫn tới khoảng bảy, tám cao thủ.

Mà phía sau Tống Tiểu Vũ lại chỉ có hai người Giang Ninh và anh Cẩu.

Giang Ninh nhìn hai người Ngô Phàm và Chu Phương, không ngờ hai người này còn dám đi vào đây.

Không chỉ vậy, bọn họ tới gây sự, còn uy hiếp Tống Tiểu Vũ, muốn cậu ta biến mất hoàn toàn?

Hình như hắn vừa đồng ý cho Tống Tiểu Vũ một cơ hội.

Bọn họ lại muốn giết Tống Tiểu Vũ, có phải không nể mặt hắn quá rồi không?

“Các người muốn thế nào?”

Tống Tiểu Vũ tức giận nói.

“Rất đơn giản!”

Chu Phương cười lạnh một tiếng, theo đó giơ tay chỉ về phía Giang Ninh: “Tôi muốn cậu quỳ xuống, xin lỗi chúng tôi, còn muốn đánh gãy chân của hắn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK