Trước nay Giang Ninh nói một không hai, lời đã nói ra thì nhất định sẽ làm được.
“Vâng”
Người phụ trách trà lâu cung kính đáp một tiếng, lập tức đi trả lời Dương Minh 4 R_„.Z.MW) Đám người Lâm Vũ Chân đều. nhìn Giang Ninh, biết -ˆ Giang Ninh đang dạy cho Dương Minh một bài học, bọn họ tự nhiên sẽ không có ý kiến, dẫu sao, bọn họ chắc chắn sẽ lấy được số liệu này.
Chỉ cần có số liệu, Lâm thị có thể thuận lợi khai phá sản phẩm mới, phù hợp với kỹ thuật tự chủ nghiên cứu, tiến quân vào thị trường Phương Bắc, thì coi như là đã có vũ khí lợi hại nhất rồi!
Mà lúc này, ngoài cửa trà lâu, Dương Minh như đang ngồi trên đống lửa ‘Giang Ninh không che giấu hành tung của mình, nếu không chỉ e cả đời này Dương Minh sẽ không tìm thấy, chỉ có thể ở nhà ngoan ngoãn chờ chết.
Thấy người phụ trách trà lâu đi ra, Dương Minh lập tức tiến lên đón, nịnh nọt cười nói: “Sao rồi, tổng giám đốc.
Lâm có gặp tôi không?”
Nếu như là trước đây, ông ta chả thèm liếc mát đến những người phụ trách trà lâu như thế này đâu, nhưng Dương Minh lúc này vẫn giữ được vẻ khách khí trên mặt.
“Thật ngại quá, bọn họ nói không cần đồ của ông nữa rồi, xin mời về cho”
Nghe vậy sắc mặt Dương Minh thoáng cái trắng bệch.
Ông ta vội nói: “Đừng! Đừng mài”
“Cầu xin anh, giúp tôi nói với họ, để tôi vào là được, để cho tôi vào gặp họ là được!”
“Ngừng!”
Người phụ trách trà lâu hừ một tiếng: “Ông cho rằng tôi là ai? Tôi có tư cách giúp ông cầu xin à, hơn nữa, dựa vào cái gì mà tôi phải cầu xin giúp ông!”
Hầu kết Dương Minh hơi động.
“Để cho tôi vào, tôi tự mình cầu xin, được không, xin anh đó! Cầu xin anh đó!”
Ông ta chỉ thiếu nước quỳ xuống nữa thôi, móc ra một tấm thẻ từ trong túi, kín đáo nhét vào túi người phụ trách: “Giúp tôi đi! Giúp tôi đi mài”
Người phụ trách nâng mắt lên, không nói gì rồi quay người bước vào, lúc này Dương Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, người phụ trách đi ra nói: “Mời vào”
Dương Minh võ ngực, liên mồm nói cảm ơn, hít sâu vào.
một hơi, lập tức chạy vào.
Người phụ trách trà lâu lấy tấm thẻ ngân hàng ra, liếc một cái, cũng vỗ ngực, bên trên đề con số năm trăm ngàn, mà Giang Ninh nói, đây là tiền trà hôm nay của họ.
Trong gian phòng, Dương Minh đứng một bên, tựa như một đứa trẻ phạm lỗi, nhìn đám người Giang Ninh, không dám chủ động lên tiếng.
Ông ta vốn cho rằng người có quyền lên tiếng nhất là Lâm Vũ Chân, nhưng không ngờ, đó lại là lái xe ông ta khinh thường.
Nhớ đến mình lúc trước nói mấy lời kiêu căng hách dịch trước mặt Giang Ninh, Dương Minh cảm thấy cổ mình hơi lạnh, tựa như một cây đao đang kề vào cổ ông ta.
“Sở trưởng Dương”
Giang Ninh đặt tách trà xuống, quay sang nhìn ông ta.
“Không dám, không dám, tôi là phó sở trưởng”
Dương Minh vội sửa lại, hơi cong người, hiển nhiên là đang sợ hãi.
Ngay cả Khương Lệ cũng sợ, ông ta chỉ là một phó sở trưởng trong một sở nghiên cứu nho nhỏ thì là cái định gì chứt “Không quan trọng”
Giang Ninh nói: “Ông phụ trách phân công quản lý số liệu chung của thị trường sao?”
“Vâng vâng vâng”
Dương Minh gật đầu như gà mổ thóc.
“Có số liệu phân tích của thị trường Phương Bắc không?”
“CóI”
Dương Minh không dám do dự, lập tức lấy ra một USB từ trong túi ra, cung kính đặt lên bàn: “Đây là số liệu phân tích của thị trường Phương Bắc, còn có hồ sơ pha chế của mấy thương hiệu buôn bán tốt”
Giang Ninh gật đầu.
“Vậy có số liệu phân tích của thị trường Âu Mĩ không?”
Sắc mặt Dương Minh hơi tái, do dự một lúc mới gật đầu: “có”
“Vậy số liệu phân tích của cả thị trường Châu Á thì sao?”
Mặt Dương Mình càng tái tợn, nhưng không dám nói không, chỉ đành nói tiếp: “Cái này cũng có”
“Sở trưởng Dương đúng thật rất lợi hại, cũng có nghĩa là, số liệu phân tích thị trường toàn cầu ông đều có cả?”
Giang Ninh cười híp mắt nói: “Ông chỉ cần trả lời tôi, có hay không?”
=GÓ- Dương Minh sắp khóc đến nơi.
“Vậy chắc chắn là sở trưởng Dương cũng có những hồ sơ pha chế của những thương hiệu quốc tế kia nhỉ?”
Dương Minh thật sự rơi nước mắt rồi.
“Cảm ơn sở trưởng Dương, tận chức tận trách, tôi rất cảm ơn”
Giang Ninh xua tay: “Vậy thì làm phiền sở trưởng Dương chỉnh lý lại, lát nữa tôi tự mình đến phòng làm việc lấy, lát gặp”