Mục lục
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7 Ấn nói khép nép

Ngay cả tổng giám đốc Lý đi nói giúp cũng không được à? Không phải nói trước kia Tổng giám đốc Lý và sếp Hoàng còn là bạn học, hai bọn họ có quan hệ rất tốt sao? Lâm Phong vừa rồi còn kiêu căng, nhưng lúc này đã không cười nổi nữa.

Nếu chỉ có thể để cho Lâm Vũ Chân ký, vậy bọn họ cũng chỉ có thể đi ăn nói khép nép cầu xin cô.

Mặt Lâm Cường tái mét.

Ông ta không ngờ chuyện này vậy mà lại khó xử lý như thế.

Lâm Vũ Chân này rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, tự nhiên lại làm cho sếp Hoàng bảo vệ cô như vậy.

“Con đàn bà đê tiện này!” Lâm Cường cười lạnh: “Xem ra, kỹ năng trên giường của cô ta không tệ, bình thường tỏ ra trong sáng đều là giả hết!” Nếu không phải cô hầu hạ sếp Hoàng quá tốt, sếp Hoàng sẽ bảo vệ cô như vậy sao? Có cái rắm ấy! Bây giờ, nếu bảo ông ta đi cầu xin Lâm Vũ Chân thì nói thật, điều này căn bản là không có khả năng.

Lâm Tiêu đi thẳng vào vấn đề.

Bây giờ ông quan tâm nhất chính là dự án này, dù sao nó cũng quá quan trọng, nhà họ Lâm đã đầu tư vào đó quá nhiều tiền của rồi.

“Rất tốt ạ, tất cả đều thuận lợi.” Lâm Phong liếc nhìn Lâm Cường, thấy ông ta nháy mắt thì vội vàng nói dối: “Chờ Sếp Hoàng có thời gian là có thể lập tức ký hợp đồng thôi.” “Vậy là tốt rồi.” Lâm Tiêu nói: “Nhưng cháu phải chú ý cho ông một chút đấy, dự án này không thể có bất kỳ sơ suất nào, nếu xảy ra chuyện gì, ông sẽ cho cháu đẹp mặt!” Điện thoại cúp rồi.

Lòng bàn tay Lâm Phong cũng đầy mồ hôi.

Gã biết quá rõ ông nội mình là người tính tình nóng nảy thế nào.

Nếu thật sự xảy ra vấn đề, sẽ không phải chỉ cách chức của mình, đánh mình một trận là có thể xong chuyện đâu.

“Ba, vậy phải làm thế nào đây?” Lâm Phong suýt khóc.

Lâm Vũ Chân kia ném củ khoai nóng bỏng tay này cho.

mình, lại có thể hại chết mình đấy! Sắc mặt Lâm Cường càng khó coi hơn.

Lễ nào hai ba con bọn họ thật sự phải đi tới ăn nói khép.

nép cầu xin cả nhà Lâm Văn à? Trước đây bọn họ vẫn vênh váo hống hách, không hề để ý tới đám người Lâm Vũ Chân, lúc này đi cầu xin thì có khác nào bị đánh vài cái vào mặt chứ? Lâm Cường ông ta không chịu nổi chuyện mất mặt như vậy đâu! “Lâm Phong, con đi đi.” Lâm Cường suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Con đi cầu xin Lâm Vũ Chân, ăn nói khép nép một chút cũng không sao. Cho dù bọn họ có bảo con quỳ thì con cũng phải quỳ xuống cho ba. Chỉ cần Lâm Vũ Chân ký hợp đồng cho ba là được rồi!” “Ba.

“Chẳng lẽ con muốn ba phải quỳ xuống cầu xin sao?” Lâm Cường hét lên, đôi mắt đã đỏ ngầu.

Lâm Phong muốn giữ thể diện, Lâm Cường ông ta càng muốn giữ thể hiện hơn! Bảo một người bậc chú bác như ông ta đi cầu xin đứa cháu, chuyện này mà truyền ra ngoài mới thật sự là mất mặt đấy.

Lâm Phong thấy ba mình dữ tợn như vậy thì không dám nói thêm câu nào.

Chuyện này xem như là do gã gây ra, nếu bởi vậy mà liên lụy tới thể diện của Lâm Cường, vậy gã thật sự sẽ bị đánh chết mất.

Lâm Phong đành phải cắn răng, vẻ mặt xám xịt đi tới nhà của Lâm Vũ Chân.

Mà trong lúc đó, cả nhà Lâm Vũ Chân đang ăn cơm.

Bàn ăn không tính là lớn, chỉ có bốn người mỗi người một bên, lặng lẽ không nói gì.

Đây là lần đầu tiên nhà Lâm Vũ Chân có thêm một người tới ăn cơm.

Hơn nữa người đó còn là con rể tới ở rể trong nhà bọn họ.

Lâm Văn ăn cơm chưa bao giờ nói chuyện, Tô Mai cũng không biết nên nói gì.

Bà không thích Giang Ninh phần nhiều vì không muốn con gái của mình lấy một người đàn ông chẳng có điểm nào tốt này.

Nhưng buổi chiều Giang Ninh ra mặt cho bà, bà không phải là người mù, không thể giả vờ như không nhìn thấy được.

Mà Lâm Vũ Chân cũng không biết nên nói gì.

Ngược lại Giang Ninh hoàn toàn không khách sáo, chẳng khác nào đang ở nhà mình vậy.

“Mẹ, mẹ nấu ăn ngon tuyệt vời, ăn rất ngon!” “Con không biết đã bao lâu chưa từng được ăn qua thức ăn ngon như vậy rồi!” “Con có thể ăn thêm một bát không?” Thức ăn trên bàn thì đồ mặn ít, đồ chay lại nhiều, nhưng nhìn Giang Ninh ăn rất nhanh, có vẻ thật sự thèm ăn.

Chỉ với tướng ăn này cũng khiến Lâm Vũ Chân phải suy nghĩ: Chỉ sợ khi hắn lưu lạc ở bên ngoài, đã từng bị đói trong một thời gian dài rồi.

Không đợi Tô Mai kịp phản ứng, Lâm Vũ Chân đã đón lấy bát cơm của Giang Ninh và bới cho hắn một bát.

“Cảm ơn vợ” Từ vợ kia làm cho tay Lâm Vũ Chân đang cầm muôi cơm không nhịn được liền run lên.

“Cốc cốc cốc!” Trong bầu không khí có chút lúng túng lại vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Văn ngẩng đầu lên và liếc nhìn, đang muốn vào buồng trong thì bị Tô Mai nghiêm khác trừng mát, chỉ đành phải ngồi yên tại chỗ.

“Ai đấy?” Tô Mai kêu lên một tiếng.

“Thím à, là cháu, Lâm Phong đây!” Từ trong giọng nói này có thể nghe ra được cảm giác.

không cam lòng, còn có chút bất lực.

Tô Mai và Lâm Vũ Chân lập tức nhìn nhau. Sao gã lại tới vậy? Chẳng lẽ sự thật đúng như lời Giang Ninh nói, gã tới cầu xin Lâm Vũ Chân sao? Hai mẹ con lập tức nhìn về phía Giang Ninh, nhưng hắn chỉ mải cúi đầu ăn cơm.

Tô Mai đi tới cửa và mở cửa ra, Lâm Phong lập tức tươi cười.

“Thím à, thím đang ăn cơm sao? Vũ Chân có ở nhà không ạ?” Vẻ mặt Lâm Phong hết sức lấy lòng, cho dù ở trước mặt ba mình thì gã cũng chưa từng cười nịnh nọt như vậy đâu.

Gã vừa thò đầu qua liền nhìn thấy Lâm Vũ Chân ngồi ở đó, vội nói: “Vũ Chân, chuyện lúc trước đều do tôi không đúng, tôi xin lỗi cô. Cô đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho tôi lần này đi” Ba người Lâm Vũ Chân lập tức sửng sốt.

Lâm Phong thật sự có thể ăn nói khép nép tới cầu xin tha thứ à? “Tập đoàn Lâm thị không thể thiếu cô được, cô mới rời đi có một ngày mà công ty đã loạn thế nào rồi?” Lâm Phong hơi cong lưng, ngượng ngập nói: “Cô quay về đi, rất nhiều dự án vẫn còn chờ cô đứng ra giải quyết đấy: Trong miệng gã nói nhưng trong lòng lại đang máng chửi không ngừng.

Chờ dự án này kết thúc, xem mình trừng trị cả nhà này thế nào! “Ba anh đâu?” Lâm Vũ Chân đang không biết trả lời thế nào, lại là Giang Ninh mở miệng nói giúp cô.

Hắn vừa nhai từng miếng lớn, vừa liếc nhìn Lâm Phong: “Sao ông ta không tới vậy?” Lâm Phong rất tức giận nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười.

“Ba tôi quá bận nên bảo tôi qua xin lỗi Vũ Chân, cũng hi vọng em rể có thể tha thứ cho tôi, đừng chấp nhặt với tôi: Lâm Phong đúng là ăn nói đủ khép nép, thậm chí còn xin lỗi cả người tới ở rể như Giang Ninh.

“Không được.” Vậy mà Giang Ninh lại dứt khoát lắc đầu: “Người đuổi Vũ Chân đi chính là ba anh, muốn nói xin lỗi thì ông ta phải tới, bằng không chúng tôi sẽ không chấp nhận” Lâm Phong lập tức muốn nổ tung rồi.

Má nó, mày được voi đòi tiên à! “Anh… Lâm Phong tức tới mức muốn mở miệng chửi rủa rồi.

Tên tâm thần này lại động phải dây thần kinh nào thế? Mấy người Lâm Vũ Chân cũng nhìn Giang Ninh, sợ Giang Ninh làm lớn chuyện.

Lâm Phong cũng tới nói xin lỗi, nếu không thì cho qua chuyện này đi.

Hai ba con bọn họ đều không phải là người dễ đắc tội đâu.

“Ba, mẹ, Vũ Chân là cô con gái bảo bối của hai người, trước đây cô ấy phải chịu uất ức như vậy thì hai người phải quan tâm” Giang Ninh nuốt vào miếng cơm cuối cùng: “Bây giờ cô ấy là vợ con, cô ấy chịu uất ức thì con phải quan tâm” Hán đứng lên, trong mát hiện rõ sát khí! “Ai dám bắt nạt vợ con, con sẽ bắt kẻ đó phải trả giá đất” Đột nhiên có sát khí khủng bố phát ra, lập tức làm không.

khí xung quanh chợt lạnh, trực tiếp ép tới Lâm Phong khiến gã không khỏi rùng mình một cái.

“Giang Ninh, anh đừng quá đáng quá!” Lâm Phong không thể nhịn được nữa.

Gã thậm chí đã chuẩn bị tốt sẽ quỳ xuống.

Nhưng… Giang Ninh căn bản xem thường lời xin lỗi của gã, có quỳ xuống cũng mất công thôi.

“Bảo ba anh tới xin lỗi, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả” Giang Ninh không hề khách sáo nói: “Anh còn chưa cút à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK