Ông ta đã biết Giang Ninh lâu như thế, vì thế hiểu rất rõ Giang Ninh trên đời này không có người nào là đặc biệt trong mắt anh.
Mọi người đều ngang hàng nhau!
Nhất là ở Đông Hải này là như thế.
Trong giới giang hồ ở đây cũng không cho phép người nào kiêu ngạo như thế. Nhưng gia tộc lánh đời gì đó, những người thượng đẳng gì ngoài kia đều không tồn tại ở nơi này của Giang Ninh.
Cho dù đối phương có là ai.
“Nếu như bọn họ không xuất hiện thì e rằng sẽ khiến không ít người cảm thấy kiêng dè thế nhưng bọn họ vừa xuất hiện thì đã thành người bình thường.
Giang Ninh nói: “Bây giờ nhìn xem bọn họ có gì đặc biệt không?” “Có gì đáng sợ không?” Đàm Long lắc đầu.
Khi chưa đọc tin tức kia, trong lòng anh ta có chút kiêng đè với gia tộc lánh đời kia.
Dù sao thì nghe thấy tên này cũng có cảm giác hơn người thì vẫn cao hơn những người trong giới giang hồ như bọn họ không ít.
Thế nhưng sau khi tiếp xúc xong thì cũng chỉ là người có hai cái tay hai cái miệng, cũng không khác người bình thường là mấy.
“Làm xong chuyện của mình rồi thì cũng không cần lo lắng gì nữa” “Vâng!” Đàm Long nghiêm túc lên tiếng.
Nhìn mấy người nhà họ Đàm, mỗi người đều đang lột xác lớn lên, Đàm Hưng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ông ta đã tốn không ít thời gian và sức lực thế nhưng cũng không thể khiến bọn họ nhận ra được điều này, thế nhưng sau khi ông ta đưa những người này tới Đông Hải không bao lâu thì bọn họ đều đã bắt đầu có sự thay đổi.
Tên nhóc Giang Ninh này đúng là lợi hại.
“Ông Đào, trang thứ tư của quyền phổ chuẩn bị công khai, ông chuẩn bị một chút đi” “Trang thứ tư?” Nghe thấy lời nói của Giang Ninh, Đàm Hưng hơi ngẩn ra.
Trước đó, Giang Ninh chỉ mới có ba trang quyền phổ, anh chỉ mới nói là có được tung tích của trang thứ tư, thế nhưng dường như vẫn chưa tìm được, thế mà bây giờ đã chuẩn bị công khai rồi sao?
“Có người sẽ đưa tới đây.” Giang Ninh cười một tiếng.
Anh không nói nhiều thế nhưng Đàm Hưng đã hiểu ý.
Từ trước tới giờ Giang Ninh làm việc luôn là đi một bước nhìn ba bước.
Lúc anh nói những lời này, tại nhà họ Phương ở núi Chung Nam.
Hắc Sơn không ngờ Giang Ninh lại dám xé nát bức thư của ông ta.
Ông ta nhìn gương mặt sưng tấy của người đưa tin, sắc mặt tái nhợt.
“Rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt.” “Ngài Hắc Sơn, cậu ta không chỉ đánh mỗi mặt tôi thôi đâu.
Người đưa tin nghiến răng lên tiếng.
Thứ mà Giang Ninh đánh là mặt của Hắc Sơn!
“Chúng ta mau báo với nhà họ Phương đi để nhà họ Phương cho người g iết chết tên nhóc này!” “Ông đang tự tìm đến cái chết đó sao?” Sắc mặt Hắc Sơn trầm xuống: “Tôi vẫn luôn là người phụ trách chuyện quyền phổ, không để bất kì người nào biết, nếu ông dám tiết lộ chuyện này ra ngoài thì tôi gi ết chết ông luôn đấy!” Cơ thể người đưa tin run rẩy.