“Năm đó có rất nhiều chuyện, thoạt nhìn đều là tùy ý làm, nhưng hiện tại ngẫm lại, sư phụ con có dụng ý rất sâu”
Giang Đạo Nhiên thở dài một hơi: “Ba nói với con những chuyện này, chỉ là nhắc nhở con, sư phụ con, không phải người xấu, mặc kệ ông ta có làm cái gì đi nữa không chỉ là thiện ác, ba nghĩ con trải qua nhiều như vậy, hẳn là rõ ràng hơn ba, mà ngăn cản thiện ác, luôn cần có người đứng ở đó, ngăn cản tất cả lại.”
“Trước kia, là sư phụ của con, mà bây giờ, là con”
Là một người ba, Giang Đạo Nhiên không hy vọng Giang Ninh gánh vác quá nhiều, nhưng là một người đàn ông, ông ta hy vọng Giang Ninh, có thể gánh vác trách nhiệm trên vai mình!
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, ý nghĩa của sự †ồn tại của Giang Ninh, sớm đã không còn là người bình thường có thể hiểu được.
Giang Ninh trầm mặc không nói.
Anh chỉ muốn đem sự tình làm cho rõ ràng, muốn biết Hà đạo nhân làm những việc này, là vì cái gì.
Hiện tại xem ra, Hà đạo nhân không chỉ vì cứu Phương Nhiễm.
Ông ta làm nhiều việc như vậy, là bởi vì chính mình!
Hà đạo nhân làm từng bước một, đều là một lựa chọn, từng bước từng bước hướng dẫn mình!
Bao qồm cả cái chết của ông ta!
Ngay cả mạng của mình mà cũng không cần sao?
Giang Đinh đột nhiên sốt ruột, không biết Hà đạo nhân rốt cuộc nghĩ gì, ông ta từng bước dẫn đường cho anh, không ngừng sưu tầm quyển sách võ thuật, rồi đi tìm hiểu về dòng họ lánh đời, rốt cuộc là vì sao chứ?
“Tóm lại, con muốn làm gì thì cứ việc làm, có bất kỳ việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói với ba”
Giang Đạo Nhiên thấy Giang Ninh im lặng, cũng không làm phiền anh nữa, đứng dậy rời đi.
“Cảm ơn”
Phía sau truyền đến giọng nói Giang Ninh.
Giang Đạo Nhiên chợt dừng chân lại, trên mặt lộ ra nụ cười, không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu rồi rời đi.
Tư Mã Cao muốn khống chế miền Bắc, hoàn toàn là tự mình nằm mơ ảo tưởng.
Ông ta cắt đứt phụ tá đắc lực của nhà họ Lâm, cưỡng ép Giang Ninh Khuất phục, giao ra quyền phổ, đúng là si tâm vọng tưởng.
Miền Bắc bây giờ, không chỉ có nhà họ Lâm mà còn là nhà họ Giang, nhà họ Long, nhà họ Tiết!
Còn có bao nhiêu gia tộc lớn khác, còn có Giang Ninh và A Phi cùng nhưng thủ hạ cũ của anh…
Chỉ cần Giang Ninh nói một câu, đừng nói là một mình Tư Mã Cao, cho dù là tất cả người của gia tộc Tư Mã Cao cũng chỉ có một đi không trở lại!
Những tình báo cần nắm được đều đã nắm được.
Nét chữ nguệch ngoạc của anh Cẩu, Giang Ninh vẫn có thể hiểu được, anh có chút bất ngờ, giữa tám gia tộc lớn này, mỗi gia tộc lại có những thù oán riêng.
“Bên phía Thịnh Hải, cũng có chút động tĩnh”
A Phi nói: “Cao Á Lệ gọi điện thoại tới, bọn họ đã theo dõi người rồi, có muốn ra tay không”
“Những người này thật chẳng thú vị gì”
Giang Ninh nói.