Quá hống hách rồi!
Giang Ninh dựa vào cái gì?
Chỉ dựa vào một mình anh, anh có tư cách gì để nói ra điều này sao?
Anh có năng lực gì mà dám nói những điều như vậy?
Anh căn bản không biết được, Quyền phổ này có ý nghĩa gì, anh lại càng không hiểu được, trong mắt một gia tộc ở ẩn, đây là một thứ đồ bị cấm, là thứ mà người bình thường không có tư cách đụng vào!
“Anh sẽ hối hận!” Phương Thu giận dữ hét lên.
“Vậy thì cũng không liên quan đến anh” Giang Ninh nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt bình tĩnh của anh khiến Phương Thu thực sự khó chịu và làm cơn giận dữ của anh ta muốn bùng nổ.
Đó là loại thản nhiên, so với sự giông bão cuồng loạn của chính anh ta, nó lại trở thành một sự tương phản rõ rệt.
“Giang Ninh!” Phương Thu nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng trách tôi không có nhắc nhở anh…”
“Tôi lại cảm thấy rằng anh đang rất dài dòng” Giang Ninh nói: “Anh cho rằng quyền pháp rất tốt sao? Anh cho rằng nhà họ Phương của anh đối với Quyền phổ là rất có hiểu biết đúng không? Anh quá ngây thơ rồi”
“Anh câm miệng cho tôi!” Phương Thu tức giận: “Anh mới không có đủ tư cách để bình luân về nhà ho Phương của tôi!” Anh ta hét lên, lần nữa lại lao nhanh tới.
“Nhà họ Phương của tôi đối với hiểu biết về quyền pháp, không phải là với loại hiểu biết của một người bình thường như anh, có thể đưa ra những lời nhận xét bừa bãi!” Âm!
Phương Thu bùng nổ với sức mạnh mạnh nhất của mình, anh ta không thể nhịn được nữa.
Cho dù biết mình không phải đối thủ của Giang Ninh, cho dù sẽ bị Giang Ninh đánh chết, anh ta cũng không nhịn được!
Phi nhanh tới!
Giang Ninh đứng dậy, nhàn nhạt xoay người, nhìn Phương Thu đang phi đến một cách mạnh mẽ, nhưng vẫn không tránh được để lộ sơ hở.
“Quyền pháp là gì, anh không hiểu, nhưng mà tôi có thể dạy anh…” Những lời nói của Giang Ninh văng vẳng bên tai Phương Thul Lập tức, có một bóng người, thậm chí dường như không di chuyển, nhưng có vẻ như lại đang trở nên hung bạo!
Đồng tử của Phương Thu đột nhiên co lại.
Anh ta chỉ thấy Giang Ninh giống như một đám khói, đột nhiên lơ lửng trước mặt, loại tâm trạng vừa đột ngột vừa chậm chạp kia khiến da đầu anh ta lập tức tê dại!
“Cái này.” Anh ta vẫn còn chưa kịp phản ứng trở lại, nắm đấm của Giang Ninh đâu rồi? Hai tay anh ta che lấy tai, năm đấm của Giang Ninh đập thẳng lên vai anh ta.
Nó giống như một cục bông.
Bùm!
Nhưng đột nhiên lại giống như có sức nặng nghìn cân!
Sức mạnh của năm đấm hung bạo bộc phát trong tích tắc, thậm chí không đếm xỉa gì đến da thịt của Phương Thu, trực tiếp xuyên vào trong cơ thể anh ta.
Ngay lập tức, sắc mặt Phương Thu tái đi.