Tôn nghiêm, đây là điều cơ bản nhất, nhưng cũng chính là điều quan trọng nhất!
Lệnh của Giang Ninh vừa hạ xuống, cả Đông Hải đều trở nên bận rộn.
Năm sáu công tỉ tổ chức đám cưới đến tận cửa để mời hợp tác, không những không thu một xu tiền, thậm chí để có thể thiết kế một hôn lễ hoàn mĩ mà bọn họ suýt chút nữa đã đánh nhau đến nơi.
Có thể thấy, bây giờ ở Đông Hải, hai chữ Lâm Thị có bao nhiêu lớn.
Mười mấy con đường, mười mấy cây cầu, còn có công viên, bệnh viện, cung lao động, thư viện…Lâm Thi không biết đã xây dựng biết bao nhiêu công trình rồi.
Gia tăng mức sống tinh thần của cư dân, đồng thời cũng nâng cấp bộ mặt của thành phố, tích cực tham gia đóng góp những phương pháp chữa trị, thể dục, công ích…
Tất cả những gì Lâm Thị làm được thật sự là quá nhiều, thật sự quá nhiều!
Những điều ấy đều được tất cả người dân Đông Hải ghi nhận và khắc ghil Đông Hải của hiện tại buổi tối cửa không cần đóng, giao thông thuận tiện, không cần lo lắng việc tắc đường hay những việc xấu sẽ xảy ra, là bởi vì sao?
Nhờ có những người như Lão Ngũ, ở phía sau âm thầm bảo vệ Đông Hải!
Ở trên đường, thỉnh thoảng lại có đội ba người đi tuần tra, người dân trong thành phố đều gọi bọn họ là Cát Tường Tam Bảo, không chỉ cho người dân cảm giác an toàn, mà hơn nữa, họ chính là điểm tựa lớn nhất cho người dân.
Những người đi Đông Hải ra ngoài, không cần biết là đến thành phố nào, chỉ cần là người từ Đông Hải đến đều được người khác ngưỡng mộ.
Bây giờ Giang Ninh tuyên bố, Lão Ngũ sắp kết hôn rồi, hơn nữa còn xem đây là chuyện trọng đại của Lâm Thị, không chỉ nhân viên Lâm Thị đều trở nên hào hứng, cả một Đông Hải, đâu đâu cũng đều rất hưng phấn.
Không đến một ngày sau, tất cả mọi việc đều đã được kế hoạch sẵn sàng.
Thật đúng là khiến người ta kinh ngạc, năng lực của Giang Ninh quả đúng không thể coi thường!
Khách sạn để cử hành hôn lễ đã được Hoàng Ngọc Minh chọn lựa xong, ba cái khách sạn năm sao của thành Đông Hải vì một vị trí mà tranh giành mãnh liệt, khách sạn cuối cùng được chọn vui mừng đến thiếu chút nữa thả pháo hoa ăn mừng rồi.
Lão Ngũ có chút hồi hộp.
Giống như cô gái chuẩn bị lên kiệu hoa quay đầu lại nhìn, †âm trạng anh ta cũng như thế.
Còn hồi hộp hơn cả khi lên chiến trường giết địch nữa!
Ngược lại Ngọc Nhi lại rất bình tĩnh, những trên mặt lại luôn lộ ra một nụ cười hạnh phúc không thể che giấu.
“Trai tài gái sắc” Từ sáng sớm, trang điểm xong, vẫn luôn đi bên hai người là phù dâu Tô Vân, hihi cười: “Anh Ngũ, tâm trạng bây giờ thế nào vậy, truyền kỳ em đây có thể phỏng vấn một chút không?”
“Chờ em kết hôn là biết thôi” Lão Ngũ tằng hắng, miệng cười cười: “Ừm, thì là, rất là nóng”
“Nóng chỗ nào?” Tô Vân nháy nháy mắt: “Bây giờ còn sớm nha, chuyện mà khiến anh nóng là ở buổi tối kìa” Lâm Vũ Chân đứng bên cạnh nghe đến đây liềng sặc, ho hai tiếng rồi lẳng lặng quay người đi.
Cái truyền kỳ thành phố này, hiểu biết cũng nhiều quá rồi đúng không?
“Ngọc Nhi, em hồi hộp không?” Lão Ngũ hỏi.
“Có một chút, nhưng mà có anh bên cạnh, em không lo lắng hồi hội nữa” Ngọc Nhi hít một hơi thật sâu, chỉ sợ những ngôi sao hay thậm chí những người có địa vị cao một chút trong xa hội cũng chưa chắc kết hôn mà lại hoành tráng thế này.