Mục lục
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mày…

mày đừng quá ngạo mạn!

” Kim Mậu vẫn cứng miệng, răng cũng bay mất mấy cái rồi mà vẫn còn cứng miệng, “Đợi đại ca tao đến rồi, chúng mày đều tiêu đời!

” Hoàng Ngọc Minh cười, liếc mắt một cái, anh Cẩu lập tức lên trước túm tóc của Kim Mậu.

“Bốp!

Tát hết cái nọ đến cái kia, cực kỳ hung ác, đánh đến mức răng Kim Mậu rụng sạch!

“Mẹ nó chứ, chị dâu của ông mà mày cũng dám bắt nạt? Không muốn sống nữa à!

” Anh Cẩu tức giận chửi, “Tên rác rưởi Châu Hoa đó còn dám thèm thưồng người của đại ca, xem ông đây giết hắn thế nào!

” Mấy người Kim Mậu run rấy, nào ngờ được người của Hoàng Ngọc Minh lại dũng mãnh như vậy.

Đặc biệt là mấy người đứng phía sau Hoàng Ngọc Minh, thậm chí còn muốn giành nhau ra tay.

Họ đều là kẻ điên sao? “Dừng, dừng tay..”

“AI Tha mạng!

” Cuối cùng Kim Mậu chịu thua.

Mặt hắn đầy máu, nói chuyện không rõ ràng, đến một cái răng cũng không còn, đau khổ hơn cả chết. “Nói, Châu Hoa rốt cuộc muốn làm gì” Hoàng Ngọc Minh hỏi, “Nói hết những thứ mày biết ra, tao có thể suy nghĩ tha cho mày một mạng, nếu khôn.

hừi” Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân rời đi, đến bệnh viện thăm Lâm Văn.

Trải qua một khoảng thời gian hồi phục, Lâm Văn cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, ít nhất chân của ông đã có cảm giác rồi.

“Công ty bây giờ thế nào?”

Ông lo lắng cho tình hình của Lâm thị hơn.

Lâm Vũ Chân mở miệng muốn nói gần đây gặp một chút chuyện.

Chưa đợi cô mở miệng thì Giang Ninh đã nói trước, “Tất cả đều rất tốt, đợi ba quay về, quy mô của chúng ta sẽ lớn hơn một chút đấy” Lâm Vũ Chân kinh ngạc nhìn Giang Ninh một cái.

“AI Tha mạng!

” Cuối cùng Kim Mậu chịu thua.

Mặt hắn đầy máu, nói chuyện không rõ ràng, đến một cái răng cũng không còn, đau khổ hơn cả chết. “Nói, Châu Hoa rốt cuộc muốn làm gì” Hoàng Ngọc Minh hỏi, “Nói hết những thứ mày biết ra, †ao có thể suy nghĩ tha cho mày một mạng, nếu không…

hừi” Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân rời đi, đến bệnh viện thăm Lâm Văn.

Trải qua một khoảng thời gian hồi phục, Lâm Văn cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, ít nhất chân của ông đã có cảm giác rồi.

“Công ty bây giờ thế nào?”

Ông lo lắng cho tình hình của Lâm thị hơn.

Lâm Vũ Chân mở miệng muốn nói gần đây gặp một chút chuyện.

Chưa đợi cô mở miệng thì Giang Ninh đã nói trước, “Tất cả đều rất tốt, đợi ba quay về, quy mô của chúng ta sẽ lớn hơn một chút đấy” Lâm Vũ Chân kinh ngạc nhìn Giang Ninh một cái.

Dù ông có giận Lâm Tiêu hơn nữa, nhưng đó dù sao cũng là sản nghiệp của Lâm thị, là nơi lúc trẻ ông từng cố gắng phấn đấu.

Lâm thị, chứa rất nhiều ký ức của ông.

Tên khốn Lâm Cường này lại dám bán Lâm thị rồi? “Ba, ba đừng giận, ba con Lâm Cường làm ra loại chuyện này cũng không kỳ lạ” Lâm Vũ Chân liền an ủi, cô biết rõ trong lòng Lâm Văn nghĩ gì, “Thành tựu mà hai đời Lâm gia cố gắng mới có được, cứ như vậy bị ông ta bán tháo, quả thật khiến người khác tức giận” Lâm Văn xua tay.

“Vũ Chân, chuyện này cố hết sức là được, chúng ta là chúng ta, bọn họ là bọn họ, có thể thu về đương nhiên là tốt nhất, không thu về được…”

Lâm Văn không nói nhưng Lâm Vũ Chân nghe ra được, ông vẫn không nỡ.

“Yên tâm đi, con có chừng mực mà” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh một cái.

Khốn nạn, nói bậy cái gì đó.

Tô Mai ở lại bệnh viện chăm sóc Lâm Văn, mấy ngày nay.

Giang Ninh chỉ có thể đến nhà hàng Kim Ngọc ăn cơm.

Trên đường đi, Lâm Vũ Chân đều ngó lơ anh.

“Sao thế, còn giận à” Giang Ninh cười nói, “Nhiều nhất sau này em có thể gi: quyết mà, tự em giải quyết, em không thể giải quy: không thể nào, không có chuyện mà vợ anh giải quyết không được” “Hừ” Lâm Vũ Chân không phục, nói, “Em biết anh tốt với em, nhưng …

nhưng đừng tốt quá, được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK