“Mời anh tránh ral”
Tiểu Triệu nổi giận, nhìn chằm chằm A Tây, trên mặt không nhìn ra được chút sợ hãi nào.
Cô ấy tiến lên một bước, lấy điện thoại ra: “Hoặc là, tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Ha ha, cô báo đi.”
A Tây cười, lắc đầu, vẻ mặt khinh thường: “Cô cứ báo, có người dám lo chuyện của tôi, vậy coi như tôi thua.”
Anh ta lại gần sát Tiểu Triệu, thấp giọng nói.
“Tôi nói cho cô biết, ở đây do tôi quyết định, hiểu chưa?”
“Anh!”
Tiểu Triệu tức giận.
Cô ấy đâu nhìn ra, những người này đang cố ý gây rối ở đây.
Bọn họ cố ý!
Khi Tiểu Triệu đang định lên tiếng lần nữa thì một cánh tay ngăn lại, cô ấy quay đầu nhìn, A Phi đi tới chắn trước người cô ấy.
“Anh mất ví tiền?” Nhóm lên chính trên app truyệnhola nhé!
A Phi híp mắt lại, cười hì hì nhìn A Tây.
Thấy A Phi đứng ra, mấy người phía sau A Tây lập tức đi tới vây thành vòng quanh hai người.
“Đúng vậy, ví tiền tôi mất rồi, mất ở ngay trong khách sạn này. Người trộm ví tiền của tôi chắc chắn là một trong số những người ở đây.”
A Tây thản nhiên nói: “Không tìm được tên trộm, tôi sẽ không bỏ qua, không ai có thể rời đi.”
Anh ta nhìn chằm chằm A Phi, lộ ra một nụ cười khiêu khích: “Kể cả anh!”
“Anh có thể chứng mình ví tiền của anh đã mất không?”
A Phi không hề quan tâm A Tây nói gì, lướt qua một vòng, ánh mắt rơi lên người A Tây.
“Tôi nói mất rồi thì là mất rồi.”
Hai người mặt đối mặt, cách nhau không đến hai mét.
“Không cần chứng minh.”
Vẻ mặt A Tây lạnh dần, người phía sau anh ta cũng tiến lên vài bước, vây A Phi lại, mười mấy người đều nắm tay lại, như thể giây tiếp theo sẽ ra tay.
Bầu không khí bỗng trở nên càng thêm căng thẳng.
A Phi thì lại là vẻ thờ ơ thản nhiên.
Anh ta mỉm cười, đưa tay đẩy Tiểu Triệu ra phía sau.
“BụpI”
Đột nhiên, hai người A Tây với A Phi cùng ra tay, hai năm đấm đập mạnh vào nhau. Rắc!
Ngay tức thì, một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. A Tây ôm tay mình, đau đớn hét lên.
“Không chứng minh một chút, ai biết được ví tiền của anh có bị trộm không nhỉ?”