Vậy mà những người này còn định tìm Giang Ninh gây chuyện, tìm tập đoàn Lâm thị gây chuyện, tìm Lâm Vũ Chân để gây chuyện. Những người này có não không vậy?
Chọc vào những người khác không được sao mà phải chọc vào Giang Ninh?
Giang Hải cũng bắt đầu cảm thấy đáng thương thay cho những người này.
“Ông chủ, người của nhà họ Tiết tới” Quản gia đi vào, cung kính nói.
Giang Đạo Nhiên đã dự liệu được người của nhà họ Tiết sẽ tới nên không hề cảm thấy bất ngờ. Cho dù ít nhất mười năm nay người của nhà họ Tiết không tới nhà họ Giang.
“Đi mời bà chủ tới, người nhà bên ngoại của bà ấy đến đương nhiên phải tiếp đãi thịnh soạn”
“Vâng” Quản gia trả lời lại rồi đi thông báo cho Tiết Ninh.
Một lát sau, tiếng bước chân vang lên, có vẻ như hơi vội vã.
“Bác!”
Tiết Khải còn đứng từ xa chưa bước vào đến phòng khách nhưng đã nghe thấy tiếng gọi của anh ta. Lâu ngày không gặp Giang Đạo Nhiên nên anh ta không giấu được sự phấn khích.
Giang Đạo Nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ bình tĩnh uống trà và nhìn Tiết Khải vội vã bước vào. Anh gật đầu với anh ta một cái coi như chào hỏi.
“Chào bác!”
Tiết Khải đi tới trước mặt Giang Ninh, cung kính chào: “Lâu lắm rồi không được gặp bác và bác gái, tôi thật sự rất nhớ hai người. Hôm nay vừa hay ở gần đây nên tới đây thăm hai người.
Hy vọng bác không cảm thấy phiền”
“Sao lại thấy phiền chứ?”