“Giang Ninh có phải là con ông không?”
Tiết Ninh cũng không lòng vòng quanh co, trực tiếp mở miệng: “Là con của ông và bà ấy” Bình trà trong tay Giang Đạo Nhiên hơi khựng lại một chút, lại tiếp tục rót trà, ông cười.
“Từ bao giờ mà bà lại tò mò chuyện này vậy?”
Tiếng trà rì rì đổ xuống, vang vào màng nhĩ của con người †a. Giang Đạo Nhiên đặt chén trà trước mặt Tiết Ninh: “Ngoài kia đang đồn thổi đủ thứ chuyện, đôi khi đến chính mình cũng không thể nào phân biệt thật giả nữa rồi” Tiết Ninh không động vào chén trà, bà vẫn nhìn Giang Đạo Nhiên.
“Ông thẳng thắn cho tôi biết câu trả lời của ông đi” Bà hít sâu một hơi: “Phải, hay là không”
“Phải.” Giang Đạo Nhiên đột nhiên mở miệng.
Tiết Ninh ngây người một lúc, bà cho răng Giang Đạo Nhiên sẽ không thừa nhận, thậm chí sẽ thẳng thừ ngó lơ, không thèm để ý đến vấn đề mà bà hỏi, nhưng không ngờ được, ông vậy mà lại thẳng thắn nói đáp án cho bà.
Chuyện như vậy, thật sự ông ấy sẽ tự nói với bà sao?
Chẳng lẽ ông ấy không biết quan hệ này của ông ấy và Giang Ninh sẽ có ảnh hưởng lớn đến mức nào sao chứ?
Bà sửng người một lúc lâu cũng không nói gì thêm nữa.
Rõ ràng chính bà là người hỏi, nhưng khi nghe được đáp án, bà lại không kịp phản ứng.
“Chỉ tiếc là nó không nhận tôi, nên coi như không phải đi.” Giang Đạo Nhiên cười khổ, nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, ông nói với Tiết Ninh: “Bà nếm thử đi, đây là loại trà mà thăng nhóc thối kia thích uống, tôi đã nhờ Giang Hải nghĩ cách đem về một chút cho tôi đấy” Tiết Ninh nhìn thoáng qua chén trà, rồi lại nhìn Giang Đạo Nhiên.
Bà đưa tay, cầm chén trà đặt bên môi, khẽ nhấp một ngụm, che giấu biểu cảm già dặn có hơi phức tạp của mình.
“Nó vẫn còn trẻ, sẽ không thích uống trà đâu”
“Trà thì đắng, nhưng dù sao cũng hơn một cuộc sống ngọt ngào kia” Giang Đạo Nhiên cười cười: “Tôi không dám nghĩ đến những khổ sở mà nó phải trải qua, tôi sợ nếu mình nghĩ đến thì sẽ lại càng ngày càng nghĩ mãi về chuyện nó không nhận tôi, không nhận nhà họ Giang này, phải rồi” Tiết Ninh không nói gì, bà nhìn chén trà trong tay, uống một ngụm.
“Tiết Khải hỏi bà phải không?”
Giang Đạo Nhiên hỏi.
“Không” Tiết Ninh lắc đầu: “Là tôi muốn biết, tôi muốn biết Giang Ninh có phải con của ông và bà ấy không thôi, bây giờ tôi biết “Ông yên tâm, tôi sẽ không nói cho anh cả của tôi đâu, sẽ không nói cho ai cả, nếu như ông đã không muốn công khai, vậy thì tôi sẽ không tiết lộ”
“Tôi tin bà” Giang Đạo Nhiên nói.
Đương nhiên ông biết nếu quan hệ của ông và Giang Ninh bị lộ ra sẽ ảnh hưởng bao nhiêu đến nhà họ Giang, e rằng nhà họ Bàng và nhà họ Tiết sẽ lập tức đối địch với nhà họ Giang ngay thôi, thậm chí, ngay cả những người đẳng sau tấm màn kia, ai ai cũng sẽ nhìn chằm chăm vào nhà họ Giang.
Nhưng ông không muốn giấu Tiết Ninh.
Tiết Ninh không nói gì, bà đứng lên, rời khỏi đó.
Bà tự mình đến hỏi, cũng đã nhận được câu trả lời mà mình muốn, Giang Đạo Nhiên thẳng thắn thành khẩn khiến bà có hơi hài lòng.
Bà chỉ hài lòng, chỉ đơn giản là thế, vẫn giống như suy nghĩ đơn giản của một cô gái năm nào.
“Chuyện năm đó, không trách bà được, bà ấy không trách bà, tôi nghĩ Giang Ninh cũng sẽ là một đứa nhỏ hiểu chuyện, nếu nó biết sự thật, nhất định nó cũng sẽ không trách bà” Tiết Ninh đi ra cửa, bà xoay đầu nhìn lại, nhìn Giang Đạo Nhiên: “Ông hãy cứ đối xử với nó thật tốt, rồi nó sẽ nhận ông thôi.
Kế hoạch của Tiết Khải Nói xong, Tiết Ninh mở cửa ra.
Giang Hải khom người cúi chào, Tiết Ninh hơi hơi gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, trực tiếp rời đi.