Lâm Vũ Chân ngay lập tức để cho Phương Sở sắp xếp người đưa những người khách du lịch quay về khách sạn nghỉ ngơi trước, còn cô và Giang Ninh sẽ theo Phương Tỏa quay về công ty du lịch Mộng Thiên Nhai.
Công ty trông không quá lớn, tổng số nhân viên cũng chỉ có hơn một trăm người.
“Đã có rất nhiều người từ chức” Phương Sở cảm thấy ngượng ngùng mà cười lên rồi chỉ vào những vị trí còn trống và nói: “Hiện nay không dễ kiếm sống ở trong ngành này” Giang Ninh chỉ liếc mắt nhìn một cái, không hề nói một lời nào.
“Hãy mang những tài liệu mà anh đã chuẩn bị đến đây” Lâm Vũ Chân trực tiếp nói thẳng.
Cô và Giang Ninh ngồi ở trên ghế sô pha, Phương Sở ngay lập tức gọi người pha trà đồng thời bảo các bộ phận gửi các tài liệu mà bọn họ đã chuẩn bị từ trước.
“Tổng giám đốc Lâm, bây giờ tòa công ty này của chúng tôi đang trong tình trạng thua lỗ, việc có khá nhiều nhân viên từ chức cũng là một chuyện không thể làm gì được” Phương Sở giải thích: “Hiện nay việc làm ăn ở ngành du lịch của Nam Đảo không tốt lắm…..”
“vậy các hướng dẫn viên du lịch đều phải hợp tác với các khách sạn “đen” thì mới có thể kiếm tiền nuôi gia đình à?”
Giang Ninh trực tiếp ngắt ngang lời của Phương Sở, nói với giọng điệu hơi chế nhạo.
“Ý của anh là vì tiền thì có thể làm việc xấu, vậy thì còn cần pháp luật làm gì nữa ạ?”
Phương Sở ngượng ngùng mỉm cười, liên tục lắc đầu.
“Thưa ngài Giang, không phải tôi có ý này.
Anh ta đầy vẻ bất lực và khó xử mà nói: “Nhưng mà mọi người đều không có cơm ăn, vậy thì nên làm gì đây?”
Không có cơm ăn thì đi làm những chuyện hại người, ngược lại đây cũng là một lý do không tệ.
Lâm Vũ Chân không thèm quan tâm đ ến những lời nói của đối phương, cô nhìn vào báo cáo số liệu một cách chăm chú.
Giang Ninh đang nhìn chằm chằm vào Phương Sở, nhìn đến nỗi Phương Sở cũng cảm thấy run rẩy ở trong lòng.
Anh ta đã biết được vụ việc người đàn ông này vừa đánh hai người bảo vệ kia rồi.
Đó chính là người của Nam Bá Thiên đấy!
“Phải làm sao à, không phải một người quản lý như anh cần phải suy nghĩ về vấn đề này sao?”
Giang Ninh không hề nể nang một chút nào mà nói: “Nếu như anh không thể giải quyết được vấn đề này, vậy thì anh có thể rời đi rồi”
“Những người mà công ty đang cần chính là người có năng lực, không phải là người chiếm giữ được chức vụ nhưng lại không làm được gì.”
Việc quản lý của tòa công ty ở trước mặt anh rất hỗn loạn, càng không cần nhắc đến văn hóa của tổ chức gì nữa.
Từ lúc Giang Ninh đi vào thì đã quan sát, những nhân viên ở trong phòng làm việc người thì chơi điện thoại, người thì đang nói chuyện, thậm chí còn có người đang xem phim cắn hạt dưa.
Bầu không khí làm việc như vậy thì có thể quản lý công ty thành cái dạng gì chứ?
Giang Ninh vốn dĩ không xem trọng loại công ty có quy mô nhỏ như thế này, nếu như không phải đây là một bộ phận ở trong mạng lưới tình báo của Lão Triệu, anh sẽ không thèm quan tâm một chút nào.
Nó có đáng giá bao nhiêu tiền đâu chứ?
“Thưa ngài Giang!”