“Tôi hỏi một câu, nếu như nhà họ Phương này đã biết trong tay Giang Ninh đó có quyền phổ khác, vậy tại sao bọn họ không tiếp tục đoạt lấy?”
“Bọn họ đã có một tờ rồi!”
“Một tờ đủ sao? Tổng cộng có chín tờ, có thêm một tờ sẽ có thêm quyền lên tiếng, lẽ nào không phải sao?”
Tư Mã Hằng phản bác: “Thứ này, gia tộc Tư Mã chúng ta không chê nhiều, lẽ nào nhà họ Phương sẽ chê sao?”
“Đó là bởi vì nhà họ Phương không muốn tổn thất nữa?”
Tư Mã Hằng bật cười, gật đầu nói: “Anh nói đúng, nhà họ Phương không muốn tổn thất nữa, hoặc là nói, bọn họ không thể tổn thất nổi!”
“Anh nói không sai, nhà họ Phương không muốn tổn thất nữa, vậy nhà Tư Mã chúng ta, vì sao phải tổn thất vô ích như vậy chứ?”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Bị Tư Mã Hằng đáp trả vài câu, có người lộ rõ vẻ mặt nhịn không nổi, loại người chỉ biết nói mồm, anh ta căn bản không muốn để ý tới.
Có thể sử dụng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện, nói mồm càng không có ý nghĩa, cũng không có hiệu quả gì.
“Điều tôi muốn nói rất đơn giản, nhà Tư Mã, không cần phải xuất đầu để dẫn tới những tổn thất không cần thiết”
“Hừ, anh thì biết cái gì chứ? Chờ quyền phổ mất rồi, nhà Tư Mã chúng ta làm gì có quyền lên tiếng chứ?”
Tư Mã Hằng vừa mới nó xong đã có người phản bác.
Nhưng anh ta không tức giận chút nào, vẻ mặt vẫn duy trì nụ cười tủm tỉm như cũ.
“Gia chủ, nhà họ Phương là người đầu tiên biết tung tích của quyền phổ, bọn họ vì sao phải để lộ ra chứ?”
Tư Mã Hằng không để ý tới sự nghi hoặc của những người khác, đi tới trước mặt Tư Mã Như, lễ phép nói: “Gia chủ, quyền phổ đại diện cho quyền lên tiếng”
Tư Mã Như không nói gì, ông ta nhìn chằm chằm Tư Mã Hằng, im lặng một hồi lâu.
Người này, ông ta không phải có ấn tượng rất tốt, nếu như không phải trưởng lão coi trọng, ông ta sẽ không để Tư Mã Hằng có cơ hội vào đại sảnh bản chuyện.
Nói về thực lực, Tư Mã Hằng đâu có tính là gì, ba mươi tư tuổi, chẳng qua mới chỉ là cấp bậc tông sư thôi.
Nhưng nói về mưu trí, Tư Mã Hằng trước mắt có một loại trầm ổn khiến ông ta khó mà kháng cự.
“Vậy anh cảm thấy tôi nên làm thế nào?”
Điểm khác biệt với gia chủ nhà họ Phương, Phương Uy, là Tư Mã Như chưa bao giờ chuyên quyền độc đoán.
“Hợp tác với tám dòng họ lánh đời!”
Mã Tư hẳng trực tiếp nói: “Một nhà đơn độc, muốn lấy được quyền phổ từ vùng cấm Đông Hải là một chuyện vô cùng khó khăn, bây giờ đã được chứng minh rõ ràng rồi”
“Không chỉ là nhà Tư Mã, những nhà khác, có ai chiếm được lợi ích chứ?”
“Chỉ một cấm địa Đông Hải nhỏ bé, mà khiến cả tám dòng họ lánh đời thiệt hại như vậy, đây không còn là vấn đề thể diện nữa rồi”