“Quên đi, để cho ông tôi sống thêm một thời gian nữa” Giang Ninh dần dần lấy lại bình tĩnh không để ý quá nhiều.
Ít nhất, anh ta có thể biết rằng Chủ Thượng cso năng lực đến đâu.
Giang Ninh đang định đưa người đi, bên ngoài sân vườn nhà họ Bảo đã vang lên tiếng bước chân.
“Nhanh! Bao vây bọn họ!”
“Bọn họ ở bên trong! Đừng để chạy mất!”
“Giang Ninh! Hôm nay anh tự chui đầu vào lưới, chắc chắn sẽ mất mạng!” Sân vườn nhà họ Bảo đã bị bao vây, ngay sau đó có tiếng hét lớn vang lên.
Giang Ninh ngẩng đầu lên nhìn, Trương Thiên Khai đang dẫn đầu một số Đường Chủ khác xông vào mang theo luồng sát khí.
Phía sau họ, có hàng trăm người cũng đnag từ từ tiến vào!
Những người từ Thanh Môn, đến đây!
“Giang Ninh!” Trương Thiên Khai đi vào, nhìn thấy Giang Ninh, anh ta đột nhiên chế nhạo, “Anh thật là can đảm! Liên tiếp sỉ nhục Thanh Môn của chúng tôi mà không biết sợ, còn gi ết chết anh em Thanh Môn của tôi!” Toàn thân anh ta toát ra một loại khí thế mãnh liệt. Hơi thở dường như đã quen với thân phận của môn chủ Thanh Môn.
“Hôm nay, nếu tôi không giết anh, tôi làm sao có thể xứng với đệ tử trẻ tuổi của tôi? Tôi làm sao xứng với sư huynh đã chết của tôi!” Phía sau Trương Thiên Khai, Tiền Hổ cùng mấy người Đường Chủ khác cũng theo sát phía sau, giờ phút này thấy bên cạnh Giang Ninh, chỉ có mười mấy người, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy vui mừng.
“Giết!” Trương Thiên Khai tràn đầy tự tin, “Giết đi! Không giữ lại một ail” Vừa dứt tiếng nói, bóng đêm buông xuống, cả người đều lao về phía đám người Giang Ninh.
Giang Ninh quét qua một vòng, không hề có ý định làm gì.
Anh liếc nhìn đám người A Phi, biết bọn họ bây giờ tâm tình không tốt, bởi vì tất cả đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, nhưng lại khiến cho Chủ Thượng phát hiện trước rồi trốn thoát, lúc này lòng mọi người vẫn như lửa đốt.
Vừa đúng lúc, có người đến chết thay.
“Tôi cũng thoả mãn yêu cầu của các người, không giữ lại một ai” Giang Ninh nói xong cũng mặc kệ, đám người A Phi như sói chủ động xông ra ngoài.
“Giết” Đột nhiên, sát khí muốn giết người xông lên tận trời xanh!
Tiếng la hét vang lên khắp nơi, tiếng la hét càng thêm đau lòng, nhưng trong chốc lát, máu trong đại sảnh đã chảy thành sông!
Giang Ninh không để ý tới những thứ này.
Anh không có hứng thú làm những việc nhỏ bé như thế.
Muốn giết thì phải giết người đứng đầu.
Giang Ninh bước vào phòng làm việc, quản gia vừa giúp Bảo Vinh Đông cầm máu.
Nhưng cơ quan nội tạng của Bảo Vinh Đông bị thương, rất khó sống sót!
Anh ngồi đối diện, nheo mắt nhìn Bảo Vinh Đông đang yếu ớt: “Chủ Thượng là ai?”