Tự nhiên khuôn mặt của mọi người trong văn phòng đột nhiên hiện lên vẻ phẫn nộ.
Vì Hướng Cao mà cũng vì chính bản thân bọn họ.
Người lãnh đạo như Hướng Cao, nhà họ Bảo nói đuổi là đuổi vậy thì ai mà biết được những nhân viên bình thường như bọn họ thì sẽ ra sao?
E rằng còn không bằng loài cỏ dại.
Không ai dám nói thẳng ra những lời này nhưng trong lòng mọi người đều đang tính toán xem con đường tiếp theo mình phải đi như thế nào.
Tiếp tục ở lại Slanka để lúc nào cũng bị Bảo Mạc Nhĩ xúc xiểm hay là lựa chọn ra đi như Hướng Cao.
“Rầm!”
Chẳng bao lâu, cánh cửa văn phòng lại được giật mạnh ra.
Sắc mặt Bao Mạc Nhĩ vô cùng âm u, anh ta gào thét: “Thư ký đâu rồi?”
Thư ký vội vàng chạy tới.
“Anh Bảo Mạc Nhĩ, anh tìm tôi sao?”
“Gọi mấy phó tổng giám đốc của công ty tới đây cho tôi”
“Vâng!”
Sắc mặt anh ta vô cùng khó coi, anh ta liếc nhìn một vòng quay văn phòng. Trong phòng có người ngẩng đầu nhìn lên rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống.
“Đi làm việc của mấy người đi, nhìn cái gì mà nhìn? Không cảm thấy có lỗi với công việc, với lương của mình sao?”
Cả văn phòng im lặng như tờ.
“Một đám sâu bọ!”
Bảo Mạc Nhĩ tức giận chửi một câu rồi lại đi vào trong phòng làm việc, dùng lực thật mạnh để đóng cái cửa lại.
Một câu sâu bọ khiến mọi người đều chùng xuống.
Bọn họ đến đây để làm việc kiếm sống, để kiếm tiền chứ không phải tới đây để người khác sỉ nhục.
Trong công việc, chịu một chút ấm ức không đáng là gì cả.
Mọi người đều đã là người trưởng thành, phải tôn trọng những quy tắc trong thế giới của người trưởng thành, như Bảo Mạc Nhĩ như vậy… có còn coi bọn họ là người nữa hay không?
“Cách cách cách!”
Một nhân viên lập tức xóa bảng biểu đang làm và mở một trang văn bản mới ra, không hề do dự, lập tức đánh vào đó ba chữ: Đơn từ chức Sau đó lại có người thứ hai, thứ ba…
Bảo Mạc Nhĩ không biết một câu mắng chửi người khác là sâu bọ của anh ta nói ra một cách dễ dàng như vậy nhưng lại làm bùng lên sự tức giận và bất mãn trong lòng nhân viên.
Cùng lúc đó.
Điện thoại của Giang Ninh nhận được tin nhắn của Hướng Cao.