nhỏ thôi, trừng trị thì trừng trị!”
““Trừng trị bọn họ xong, chúng ta sẽ lập tức đi ngay!”
Gã muốn nói cho nhà họ Cao biết, mình chỉ tạm thời lui lại nhưng còn có thể trở lại, tạm thời trừng trị vài nhân vật nhỏ.trước, để cllo bọn họ thấy-mình không có khả năng sợ phiền phức. r 7 Tần Khang Sâm há miệng muốn nói gì đó lại bị Tôn Lâm Lâm trừng mắt nên không dám nói nữa, chỉ có thể thầm mắng một câu, hồng nhan họa thủy!
“Lập tức đi tới công ty giải trí Tinh Tế, trừng trị bọn họ.
trước!”
Tống Thành dẫn theo Tôn Lâm Lâm, cả Tân Khang Sâm và hai vệ sĩ đi thẳng về phía công ty giải trí Tinh Tế.
Mà cùng lúc đó, Lâm Vũ Chân rúc vào trong lòng Giang Ninh đã tỉnh lại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đặc biệt đáng yêu.
“Ngủ ngon nhỉ”
Lâm Vũ Chân vân ôm Giang Ninh, nhiệt độ trong ngực hắn vừa phải: “Hôm nay Khinh Vũ sẽ ghi âm bài hát mới, em muốn đi nghe”
“Vậy em rời giường đi, nhóc mèo lười.”
Giang Ninh cười khẽ một tiếng.
Hắn đứng lên nhưng Lâm Vũ Chân vẫn không buông tay, lại giống như một con con lười treo ở trên cổ của Giang Ninh.
“Hi hì, anh bế em đi thay quần áo đi”
Công ty giải trí Tinh Tế.
Tối hôm qua, Diệp Khinh Vũ cố gắng ngủ một giấc, sáng sớm tỉnh lại thì tập thể dục xong mới đến công ty để chuẩn bị thu bài hát mới.
Bây giờ cô ấy đang nổi tiếng, phải nhân cơ hội này cho.
ra bài hát mới chính là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.
Cô ấy đã hẹn Lâm Vũ Chân từ trước, hôm nay Lâm Vũ Chân cũng sẽ tới nghe, còn có thể làm khách mời, hát vài câu giúp cô ấy.
Lúc này, Diệp Khinh Vũ nhận được điện thoại của Lâm Vũ Chân liền xuống tầng, đứng chờ ở cửa.
Khi thấy xe của Giang Ninh từ phía xa chạy tới, cô ấy vội vàng vẫy tay.
Xe dừng lại, Giang Ninh xuống xe và mở cửa xe ra, để cho hai người Lâm Vũ Chân và Tô Vân xuống xe.
“Chị Khinh VũI”
Tô Vân lập tức sán lại.
“Chào buổi sáng, Khinh Vũ!”
Lâm Vũ Chân mỉm cười nói.
“Được rồi, chỉ còn chờ các người thôi đấy.”
Diệp Khinh Vũ mỉm cười, hai bên trái phải mỗi bên kéo.
một người lại chuẩn bị lên tầng.
Đúng lúc phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói có phần khó chịu kèm lẫn với sự xem thường, khiêu khích, còn có một chút kiêu căng và ngang ngượ!
c “Diệp Khinh Vũ, chính là cô ta!”
Tôn Lâm Lâm chỉ tay về phía Diệp Khinh Vũ lại chỉ vào Giang Ninh, hôm nay đúng là vừa khéo, không ngờ hai người đều ở đây: “Đánh chúng tàn phế đi!”
Ả không nói nhiều, chỉ muốn trừng trị hai người bọn họ rồi lập tức rời khỏi Thịnh Hải.
Tống Thành lạnh lùng nhìn lướt qua mấy người, hừ một tiếng.
Trong lòng gã đang tức giận, trừng trị ai cũng không quan trọng nữa.
Chỉ cần khiến gã trút được cơn giận là được rồi!
“Đánh chúng tàn phết”
Gã vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh!
Hai vệ sĩ phía sau lập tức lao vọt ra ngoài!
Nhưng không ngờ Lâm Vũ Chân, Diệp Khinh Vũ và Tô Vân đứng đó chẳng có chút sợ hãi nào, ngược lại nhìn đám người Tống Thành như nhìn mấy kẻ ngu sỉ vậy.
Vẻ mặt Giang Ninh càng vô cảm hơn, thậm chí tay vẫn đút ở trong túi, không hề có ý định rút ra.
“Đánh cho đại ca của tôi tàn phế à?”
Một tiếng hừ lạnh từ phía sau đám người Tống Thành truyền đến, nghe được giọng nói này, Tân Khang Sâm lập tức run rẩy!
Đám người anh Cẩu nhìn chằm chằm vào Tống Thành, muốn xem thử bọn họ còn muốn giở trò gì.
“Chào đại ca, chào chị dâu!”
Anh Cẩu đi tới trước mặt Giang Ninh, cung kính nói một tiếng.
Bất chợt, mười mấy người lão Nhị, lão Lục phía sau anh †a đều đi tới trước mặt Giang Ninh, cùng hô lên: “Chào.
đại ca, chào chị dâu!”
Mặt Tân Khang Sâm xám như tro tàn!