“Vợ à, em tiến bộ rồi” Giang Ninh cười nói.
Lâm Vũ Chân trợn mắt nhìn Giang Ninh một cái, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Có thể không tiến bộ sao?
Có một người chồng ưu tú đến tột cùng như thế này, cô mà không nỗ lực, làm sao có thể theo kịp bước chân của anh được.
Lâm Vũ Chân không muốn làm liên lụy tới Giang Ninh, cô phải nỗ lực, làm một người vợ hiền của Giang Ninh.
Hai người đi lên lầu, cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp đã đứng đó đợi từ lâu rồi.
“Anh Ninh!”
Người phụ nữ nũng nịu gọi, tựa như trong mắt căn bản không hề nhìn thấy Lâm Vũ Chân, lập tức đi tới bên Giang Ninh, toàn thân tỏa hương ngào ngạt: “Chào anh, tôi là thư ký của giám đốc Thụ, anh có thể gọi tôi là Tăng Dã” Tuy là dùng nước hoa cao cấp, nhưng vẫn khiến cho người †a có cảm giác buồn nôn.
Mặt Giang Ninh không hề biến sắc, nhìn cô ta một cái, không hề khách khí chút nào nói: “Được thôi, cô Tăng” Sắc mặt thư ký Tăng lập tức thay đổi, cô ta xấu hổ lùi một bước, cười ngượng ngập, không dám sửa lại cách xưng hô của Giang Ninh.
“Mời đi phía này, giám đốc Thụ đã đến từ sáng sớm đợi hai người rồi” Giang Ninh không thèm để ý, từ đầu tới cuối, cũng không thèm nhìn cô thư ký này một cách tử tế.
Anh để Lâm Vũ Chân đi trước, bản thân đi chậm hơn nửa bước, ở đẳng sau của Lâm Vũ Chân, sắc mặt thư ký Tăng lại thay đổi, cô ta không dám nói gì nữa, hậm hực đi ở phía trước dẫn đường.
Văn phòng tổng giám đốc.
Vẫn còn có hương trà phảng phất, cửa vừa được đẩy ra, hương đã ngào ngạt tỏa ra.
“Mời hai vị” Thư ký Tăng mở cửa, làm động tác mời, Giang Ninh cùng Lâm Vũ Chân trực tiếp đi vào.
Cao Thụ đang ngồi ở trên ghế sofa, trên người mặc trang phục thời Đường, rõ ràng nhìn trông rất tao nhã, anh ta đang pha trà, sắc mặt ôn hòa.
“Hoan nghênh hai vị.”
Thấy cửa mở ra, Giang Ninh cùng Lâm Vũ Chân đã đi vào, Cao Thụ lập tức đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy ý cười, bước nhanh tới trước mặt Lâm Vũ Chân, đưa tay ra, cười nói: “Vị này, có lẽ là người phụ nữ tài năng tiếng tăm lừng lẫy của Lâm thị, cô Lâm Vũ Chân đúng không?”
Lâm Vũ Chân đưa tay ra, khẽ bắt tay với Cao Thụ, rồi thu tay lại.
“Giám đốc Thụ, rất vui được gặp anh” Cô chỉ vào Giang Ninh, bình thản nói, “Vị này, là chồng tôi, một trong những cổ đông của Lâm thị, Giang Ninh” Cao Thụ lúc này mới quay đầu, nhìn Giang Ninh một cái, khẽ nheo mắt lại, cười và nói: “Anh Ninh, xin chào” Anh ta còn không thèm đưa tay ra.
Tập đoàn Lâm thị, một người họ Giang, cái này thật là mới mẻ, anh ta đã tìm người đi điều tra tư liệu về Lâm thị, cái người họ Giang trước mắt đây, có vẻ chỉ là một đứa con rể đi ở rể của nhà họ Lâm mà thôi.
Đây lại khiến anh ta cảm thấy có chút buồn cười.
Một người đàn ông phải có bao nhiêu kém cỏi mới đến mức ở rể cho người khác?
Ngay cả bắt tay anh ta cũng bắt tay Giang Ninh với đầy vẻ xem thường.
Đương nhiên, Giang Ninh càng không có hứng thú bắt tay với Cao Thụ, anh không may mảy quan tâm, đi thẳng đến trước sô pha và ngồi xuống.