Giang Ninh và anh ta vẫn luôn duy trì khoảng cách, lại là lần đầu tiên tiếp xúc, không có cơ hội hạ độc. Còn nữa, nếu là anh ta hạ độc, vậy phải hao tổn tâm tư để đạt được mục đích, sao còn phải nhắc nhở anh ta làm gì?
“Nếu gã muốn giết tôi, chỉ cân đứng nhìn từ xa là được, không cần phải đi đến đây nhắc nhở tôi.”
Trong lòng Lance vẫn còn sợ hãi.
Suýt chút nữa, một chút nữa thôi, thì người chết là anh ta rồi!
“Dạ, chúng tôi lập tức điều tra ngay!”
Vệ sĩ đáp.
Chẳng mấy chốc, Cát Mễ đã đến đây. Nghe được phòng ăn xảy ra chuyện, trong lòng ông ta bèn không kìm được mà giận dữ mắng.
Nhất là khi ông ta biết có người hạ độc vào thức ăn, ông ta lại càng giận dữ đến muốn giết người!
“Phương Ngân? Tên khốn kiếp đó, nó muốn làm gì vậy?” Cát Mễ tức giận mắng.
Ông ta biết với khả năng của Phương Ngân, người này hoàn toàn có thể ra tay im lặng không một tiếng động, nhưng lúc này lại đi hạ độc Lance, nó bị điên rồi à?
Gã không muốn lấy được Cực Đạo quyền phổ nữa sao?
“Xin các vị yên tâm, trên du thuyền vô cùng an toàn, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy lần nữa, tôi xin cam đoan với mọi người!” Cát Mễ cao giọng nói: “Nhất định tôi sẽ tra rõ, phòng ngừa lại có vấn đề thức ăn biến chất xảy ra.”
Ông ta chỉ nói là thức ăn biến chất, sao có thể nói sự thật là có người hạ độc?
“Ngài Lance, thật sự có lỗi quá. Tôi đã đi điều tra rõ người phụ trách mua nguyên liệu rồi. Họ đa không kiểm tra kỹ lưỡng chất lượng thực phẩm, khiến cho nguyên liệc biến chất tạo thành độc tính, khiến vệ sĩ của ngài hy sinh. Tôi sẽ bồi thường đầy đủi”
Ông ta đi đến trước mặt Lance, vẻ áy náy.
Lance chỉ nhìn ông ta một cái.
“Ngài Cát Mễ, lần này người tham gia phong hội không phú cũng quý, còn có rất nhiều nhà khoa học hàng đầu thế giới. Nếu ngay cả chuyện an toàn mà gia tộc Cát Mễ cũng không bảo đảm được, vậy ông vấn nên cho thuyền vào bờ đi!”
“Thơm quá đi.” Lâm Vũ Chân hửi một cái, khuôn mặt hơi đỏ lên: ‘Mấy thứ kiểu Âu Tây kia nhìn thì ăn ngon lắm, nhưng khi ăn rồi đúng là không thấy đủ ngon.”
“Món ngon quốc dân cũng không phải thổi ra là được.” Giang Ninh cười cười.
Cốc cốc cốc.
Anh đang nói chuyện thì cửa phòng thì có người gõ cửa.
Giang Ninh đứng dậy, đi ra mở cửa, thấy Lance đang đứng ngoài cửa.
“Anh tìm ai?”
Lance khẽ nhíu mày, cửa mổ ra, mùi kia xộc vào mũi khiến anh ta đột nhiên cảm thấy bản thân có hơi đói bụng.
Vừa mới phát hiện ra thức ăn có độc, nên đến hiện tại anh ta cũng chưa dám ăn một chút gì cả. Bây giờ ngửi được mùi nào, sao anh ta còn có thể chịu được chứ.