Nếu không phải trên áo đông phục có đánh số và tên thì với khuôn mặt đen xì xì này thì căn bản là không thể nhận ra được ai với ai.
Đã hơn nửa năm không có lương rồi. Trong nhà đều sắp không có gì ăn. Nhưng những người phụ trách đáng chết này lại vẫn không chịu trả tiền. Vừa không chịu đưa, vừa uy hiếp bọn họ nếu như không đi làm thì không đưa tiền lương trước đó nữa.
Không đưa tiền lương trước đó.
Ở đâu lại có người quá đáng như vậy?
Thấp kém như chó “ồn ào cái gì!” Người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa nhặt chiếc gậy trên mặt đất, đập mạnh vào lan can sắt một tiếng lớn, phát ra một tiếng bốp lớn.
“Còn ồn ào nữa thì đừng trách ông đây không khách sáo!” Ông ta gào lên một tiếng, mười mấy người công nhân lập tức không dám lên tiếng nữa.
Bọn họ biết người đàn ông vạm vỡ tên Bạch Mao trước mặt không phải người bình thường. Anh ta nổi tiếng hung dữ ở trong khu vực địa phương, là người chuyên xử lý với các vụ gây rối ở khu khoáng sản, ra tay cực kỳ tàn nhãn.
“Cút hết cho tao” Bạch Mao không nhiều tóc, đỉnh đầu có một nhúm tóc bạc nên mới có biệt danh như vậy.
Anh ta lạnh lùng quét mắt một vòng, vẻ mặt coi thường: “Các người không biết ông đây là ai sao?” “Ai dám ở đây lớn tiếng, tao đánh gãy chân người đó.” Giọng điệu uy nghiêm đáng sợ, khiến mười mấy người công nhân không kìm được mà run rẩy.
“Giám đốc Chu đã kéo dài tiền lương lâu quá rồi. Ông ta nói tháng này sẽ phát…” Có người chịu không nổi, ở trong đám người bực bội gào lên.
Bạch Mao ngẩng đầu nhìn, híp mắt lại, ánh mắt quét qua, lập tức dừng lại trên người một người, cười lạnh.
“Mày ra nói với tao?” Người đó không nói nữa, mặt dần đỏ lên, tức giận mà không dám nói.
Nhưng Bạch Mao không hề muốn tha cho anh ta, cầm gậy lên, kéo lê một đường trên đất, đánh thẳng về phía người kia, ánh mắt hung hãn, khiến người công nhân đố lập tức trở nên căng thẳng.
“Anh, anh muốn làm gì.” “Làm gì?” Ánh mắt Bạch Mao hung hãn, khóe mắt giật giật: “Vừa rồi ông đây mới nói chúng mày yên lặng, mày còn dám nói. Là coi thường ông đây hay là cảm thấy lời nói của ông đây không là gì” “Uỳnh!” Anh ta nhấc gậy lên, đột nhiên đập lên chân người công nhân đó.
“Cạch” Một tiếng giòn dã vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm.
“A!” Người công nhân đó lập tức ngã ra đất, kêu la đau đớn.
“Anh làm gì vậy?” Những người công nhân khác tức giận, mắt ai cũng đỏ lên.
“Thế nào? Chúng mày cũng muốn bị đánh gãy chân?” Một mình Bạch Mao đối mặt với mười mấy người công nhân, không hề sợ hãi, vẫn là dáng vẻ coi thường. Anh ta biết những người này về căn bản là chẳng dám phản kháng, mấy nghìn tệ đều có thể khiến bọn họ quỳ xuống.
Thứ chó thấp hèn.
Nhưng anh ta nói xong, mười mấy người công nhân không hề lùi bước.
Bọn họ thật sự đã bị ép quá mức rồi.
Con sâu xéo lắm cũng quẳn, huống hồ bọn họ đều là con người.
Là con người đang sống sờ sờ.